Xuân, Hạ, Thu, Đông
Xưa kia có bốn nàng tiên
Xinh đẹp, duyên dáng ngự trên bầu trời.
Bốn nàng là con của trời,
Thềm xanh nâng bước, dải nơi Ngân Hà.
Tên gọi lần lượt ấy là
Dựa theo trời đất: Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Nàng Xuân hiền dịu, sáng trong
Bướm bay, chim hót, một vòng trời mây.
Xiêm y tung cánh đó đây,
Gió qua ngừng thổi, hổ thấy phải dừng
Mái tóc mang mùi đặc trưng:
Hương đồng nội thoảng, một bưng chén trà.
Đức hạnh, mạo tướng quả là
Liễu rủ, hoa thắm vương tà áo xanh.
Đôi mắt sáng sủa, long lanh
Thiên thần áo trắng kết thành mà nên.
Đôi môi đỏ mọng cánh sen
Nụ hôn hoa cỏ gửi trên môi nàng
Chân trái bước lên một hàng,
Hoa nở rộ tựa thiên đàng ở đây.
Chân phải một bước lên mây,
Cỏ xen một hạt, rừng cây đón chào.
Hoa Khai một trượng khơi mào
Hoa e quả thẹn, được bao cành hồng.
Em út rực phần nắng trong
Sáng lạn hoa nở, một lòng hướng xanh.
Nàng Hạ chẳng quá mỏng manh,
Ngời ngời, tươi mới tựa cành hoa tươi.
Như Phượng Hoàng lửa trên trời
Lung linh kiêu hãnh là thời hoa mai.
Xiêm y rực rỡ sắc tài,
Đỏ lửa ánh sáng, mặt trời dệt nên.
Đôi mi hoàn mĩ trông lên,
Tô điểm tia nắng mắt đen rực hồng.
Cách mày một khoảng vừa tầm:
Phượng vũ dang rộng, cánh trầm sang hai.
Đôi chân mang đôi hỏa hài
Dáng người chẳng liễu, đào, mai đâu mà.
Khỏe khoắn thêm tươi trẻ, và,
Dịu dàng lại chẳng yếu ra mặn nồng
Bước chân như lửa nóng hồng
Vương lại nhiệt huyết, một vùng nóng lên.
Hỏa Phong cầu chẳng màu đen,
Phạt kẻ giả dối, mọi hèn trần gian.
Nàng Thu lại ngược hoàn toàn
Không nóng bỏng, lại tựa làn nước thu.
Đôi mắt xoa dịu hận thù,
Thắm buồn câu hát đưa ru ơi à.
Làn mi nàng tựa như là
Cánh bướm khẽ chuyển trên tà áo hoa.
Ngồi trông lặng lẽ phương xa
Tuyết như vương kín làn da sáng ngời.
Tư dung thanh tú khác người
Thoát tục danh xứng một cơi dịu dàng.
Đôi môi quyến rũ tình chàng,
Cánh đào đỏ mọng mịn màng hơi sương
Dáng người nhỏ nhắn lạ thường,
Xanh y tôn dáng liễu nhường mảnh mai.
Lướt theo ngọn gió hôm mai
Hoa rung nước chảy đôi hài mỏng manh.
Nhẹ tựa mây khói vương cành,
Lại như gió thổi, một nhành đung đưa.
Tâm tư gửi ngọn gió xưa,
Mang Thanh Nguyệt sáo gọi mùa thu sang
Mỹ nhân – Thu ấy đoan trang
Khắc tinh tính hỏa của nàng Hạ kia.
Cuối cùng, chị cả ngạo nghề
Nàng Đông lạnh lẽo bộn bề chốn cung.
Đôi mắt quét vẻ lạnh lùng,
Sương kết băng giá tầng tầng lạnh băng.
Tóc dài như như tuyết trong trăng;
Mi tâm tuyết phủ vạn năm hững hờ.
Bạch mi nhẹ tựa sương mờ,
Cong đuôi tuấn mã lại rủ bờ vai.
Đông chẳng yếu ớt sương mai,
Cùng băng Hàn Khí đi hai phương trời
Tiết sương giá lạnh khắp trời,
Rải đều ngọn sóng một hơi lạnh về.
Xuân, Hạ, Thu, Đông – bốn bề,
Cai phương trị lập từ hè về xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro