Thế giới qua đôi mắt người mù
Ngôi làng ta nơi biển xanh sóng vỗ
Ngày đêm buồn nghe tiếng sóng du dương
Ta cảm nhận vơi ngũ quan tĩnh lặng
Đôi mắt nhắm, mở trái tim màu hồng.
Mắt nhắm rồi sẽ không bao giờ mở
Nhưng chỉ cần trong ta có tình yêu
Với mọi điều sẽ trở thành bí mật
Thì thầm bên tai cùng tiếng hát yêu chiều.
Sáng tỉnh dậy nhìn thấy mẹ bao điều
Tay trong tay với nồi xoong, bếp củi
Mẹ ơi! Con biết lòng mẹ buồn tủi
Làm sao đây khi tình mẹ lớn hơn?
Ta kết bạn với gió, với thái sơn
Đêm chung màn trời, gối đất trơn
Nghe bên tai rì rào tiếng gió mỏi
Râm ran với biết bao chuyện đất trời.
Nhìn thanh trăng mảnh mai hay tròn vời?
Mẹ ta bảo mắt trăng tròn vành vạnh
Qua mảnh vải lờ mờ nơi đầu mối
Trăng vươn tay bảo: "Cứ đi thôi!"
Cánh hoa mịn màng hôn nhẹ đầu môi
Mang hơi sương mặn nồng của biển cả
Tiếng bao la thét gọi vì tinh tú
Nghe là gì khi biển đùa gió xa?
Lao xao!
Rào rào điểm nơi mặt đất tĩnh lặng
Hình như trời cao có vị tiên
Đương ngồi ngâm một khúc ca Thiên mệnh
Lại tự tủi, tự sầu thay phận tiên.
Ngọn núi già vào giấc ngủ triền miên
Ta thấy chăng hình như gió buồn tủi
Gió lại gào, lại thét, lại đập phá
Làm chi gió ơi khi bạn xa rồi?..
Ta sống hòa với thiên nhiên đất trời
Không còn thị giác, thì còn cảm nhận
Thế giới, chân trời nơi ta nhìn tới
Phải chăng nơi ấy có phép màu?
-----------------------------------
cảm hứng chợt nảy lúc nhỏ thuốc mắt. hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro