Tái sinh
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương
Nhân loại là ai oán ai thương?
Mối tình là ai yên ai bể?
Trời xanh nào có thấu bi thương.
Đông đến, đông qua, xuân nối tiếp
Muôn vật hồi sinh trong nắng mai
Hoa đơm, quả kết, tiếng chim hót
Thánh thót bờ lau, một như hai.
Ngồi nhìn xa xăm chốn đêm dài
Ánh sao trời xanh trốn cùng ai
Đương thời trời sáng sao có tắt
Màn đêm tái sinh sự sống ai?
Cánh Phượng Hoàng ngàn năm chưa tỉnh
Để cơn gió reo hát bên tai
Chốn hang sâu ẩn mình trên đỉnh
Phượng Hoàng tung cánh thoát ra ngoài.
Tái sinh là vui hay đau khổ?
Là sự chuyển sinh từ cõi âm?
Là sự hạnh phúc trên dương thế?
Tái sinh trải qua bao thăng trầm.
Con người dù dãi nắng mưa dầm
Vẫn luôn bình lặng như hoa cỏ
Héo mòn – do thời gian cướp lại
Trao ban sinh linh vừa chào đời.
Cánh hoa tàn, mùa xuân lại nở
Ngọn gió lặng, mùa bão lại lên
Người mất đi, người đừng nuối tiếc
Một vòng quanh quẩn lại tái sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro