Hoa dại
Trên con đường làng nhỏ
Mọc một khóm hoa xinh
Hoa bên đường tự nở
Chứng minh bản thân mình.
Bông hoa xinh thật xinh
Cánh hoa màu trắng muốt
Tỏa hương thơm ngào ngạt
Thơm như tình mẹ tôi.
Mẹ tần tảo sớm tối
Chưa lúc nào nghỉ ngơi
Làm việc chẳng ca thán
Mẹ là hoa của đời.
Hoa truyền hoa nối tiếp
Sà vào cõi mây ngàn
Tâm tình hoa sâu thẳm
Sâu như cốc nước tràn.
Cô bé ăn mày nhỏ
Lặng lẽ trong đêm khuya
Lượm từng mảnh chai vỡ
Lặng lẽ bàn tay đưa.
Lắng nghe người ta nói
Lời độc địa dã tâm
Nhẫn nhục thân chịu đựng
Nỗi dày vò bản thân.
Sau một trận mưa bão
Hoa dại lớn lên rồi
Vươn lên cao ngút trời
Đánh bay cái tàn nhẫn.
Ba ngàn năm thiên địa
Ba ngàn năm nhạt nhòa
Hoa dại vẫn ôn hòa
Dù chịu sự ô uế.
Những bông hoa thơm mát
Tỏa hương dịu cho đời
Hoa dại bay khắp trời
Mang tấm lòng cao cả.
Mỗi mảnh đời bất hạnh
Là một bông hoa thơm
Nhưng hoa chỉ tỏa nắng
Lúc hoa không cúi khom.
Cánh đồng xanh bát ngát
Điểm vài bông hoa xinh
Không cần ai săn sóc
Hoa cũng đẹp lung linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro