--Cố nhân--
Ánh nắng nhẹ soi khung cửa sổ
Hoa mai trước cửa khẽ rung rinh
Lá vàng phiêu phiêu bay theo gió
Đậu trên mặt nước, hoa một mình.
Ngàn năm thiên địa, lại luân chuyển
Nhìn thấu sao nhân tâm khó dời
Phồn hoa đô thị lại náo nhiệt
Sao tìm chẳng thấy bóng dáng Người?
Lưu lạc mười kiếp, tình không dứt
Tương tư sao đã khó tương tàn?
Gió lên, gió lặng, trông theo gió
Đưa đến tâm tư kẻ bần hàn.
Gia sản tiền tài đổi giang san
Liệu đổi được không, tình sương tán?
Thả hồn theo mây trôi tĩnh lặng
Giấu trời đổ lệ, khó lòng tan.
Người đến, người đi là duyên phận
Người ở lại phủ ấm tâm hồn
Tương tư là vì ai mà dứt?
Khổ đau là vì ai mà buông?.
Mưa xuân gào thét thay nín lặng
Đi hết kiếp này, chẳng gặp Người
Gửi nỗi lòng đến nguyệt quang sáng
Sao lá non kia chẳng đơm chồi?
Ra đi thấy lòng chợt đau nhói
Bước chân đi xa, qua đời người
Tơ duyên ấy tự buông chẳng níu
Nhân sinh như mộng, chớp mắt trôi.
Giọt mưa rơi rơi theo chiều nắng
Một đời bỗng chốc hóa hư vô
Tan thành sương khói, chợt im lặng
Vô thức... lệ người nhẹ tuôn rơi.
Từng động lòng, đến yêu, rồi hận
Từng nhớ, thành thương nơi hồng trần
Một lần dừng chân là vương vấn
Một khắc ngoảnh đầu... hóa cố nhân....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro