Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giới Thiệu

Facebook tui ở trên kia ở đây không tải được do lũ điều hành chơi mất dạy
Đĩ wattped

Khi đọc các bạn nhớ ủng hộ nha.
Mặc dù cái đề tài này chả ai quan tâm nhưng nếu thích các bạn cứ tìm mình.

-------------------------------
Giá như chúng ta gặp nhau vào lúc trưởng thành và có thể kết hôn. Có đôi lúc em nghĩ giá mà chúng ta gặp nhau khi đã trưởng thành hoặc đã có thể kết hôn thì hay biết mấy. Thế nhưng ông trời lại để ta gặp nhau vào những tháng năm thanh xuân.

Ở những năm tháng ấy em có thể là người anh thích nhưng không thể là người cùng anh đi đến cuối cuộc đời. Trên thế giới ta gặp gỡ ai, bỏ lỡ ai, quen biết ai tất cả đều được sắp đặt. Có đôi lúc em tự hỏi tại sao phải sắp đặt? Tại sao phần đời của mình, tình tàn của mình mà lại để duyên phận sắp đặt cơ chứ? Hai người chúng ta,em và anh tuy quen mà lạ, tuy gần mà xa ngẫm lại chuyện chúng mình em cảm thấy rất đau lòng. Đau lòng vì nó quá dỗi mơ hồ, em đau lòng vì anh là thật việc hai chúng ta xa nhau là thật.

Lựa chọn? Em nào có lựa chọn nào ngoài việc để anh xa như một con ngốc mãi đứng nhìn bóng lưng anh đi khuất. Khoảng cách thựac sự rất đáng sợ nó làm cho những người yêu nhau phải chia ly, những mối tình tưởng như đời đời kiếp kiếp bên nhau phải tan vỡ trong phút chốc.

Giờ đây những mối tình của chúng ta em cũng chẳng biết phải gọi là gì nữa. Không phải bạn cũng chẳng phải tình nhân. Hai chúng ta là những con người cô đơn tìm được nhau nhưng lại buông tay nhau, mỗi người một hướng không nhau. Anh thích em, em thích anh chuyện đó giờ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bởi thích nhau đã là gì nếu ta không thể ở bên nhau.

Ở phương trời xa ấy anh có còn nhớ đến em? Riêng em mỗi đêm đều tự nhắc mình phải đi ngủ thật sớm để không phải nhớ đến anh. Nhưng em đã không làm được, bao nhiêu đêm trôi qua kể từ ta xa nhau từng giây, từng phút. Đến khi nào em mới có thể ngưng làm đau mình đây? Đến khi em  nào mới có thể chấp nhận rằng anh và em đã quá xa không thể nào bên nhau được nữa?

Từ lúc nào anh và em đã đi trên một đoạn đường không ngắn cũng chẳng đủ dài. Sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Con đường của anh thực sự rất lớn, con đường anh đi cũng rất dài. Còn em? Em chỉ có thể đứng đó nhìn anh rời đi dù sao thì cũng cám ơn anh. Cảm ơn anh vì đã cho em những cảm xúc đó. Cảm xúc của một đời thanh xuân lắm nuối tiếc. Cám ơn anh sống tốt anh nhé.

Em yêu anh.

_______________________________
Cám ơn đã đọc dòng tâm sự
¦
¦
¦
¦
¦
V nhấn cái nút điiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro