Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 5


Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa bay.

Khi niềm tin ở mức độ cao nhất, thì thất vọng sẽ kéo bạn xuống thấp hơn cả cái đáy thấp nhất !!!

Hãy hỏi để rồi được trả lời, hãy thể hiện lòng mình để rồi dược đáp trả. Để biết điều gì chờ ta sau cánh cửa đầu tiên phải gõ cửa trước đã.

Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.

Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời một con người chẳng phải chính là dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, cố chấp níu giữ những thứ không nên níu giữ... Tình yêu, vốn là một thứ tình cảm muôn hình vạn trạng. Chưa từng bị bỏ rơi, chưa từng bị tổn thương, liệu có thể hiểu được người yêu không? Tình yêu, vốn là một sự trải nghiệm, nhưng mong ước bền lâu.

Mưa rào, không hung hãn với những rạch chớp chia đôi trời đất, mưa hôm nay hiền, nhưng cớ gì vẫn dội ào ào vào lòng những hoài niệm về một thời, chưa hẳn là xa, nhưng đã mất hẳn.

Thành công lớn nhất của mỗi một con người là sau quá trình trưởng thành giữ lại được toàn vẹn bản thân mà không xoay vần theo những biến cải của cuộc đời. Chỉ đơn thuần là mạnh mẽ hơn và giỏi chịu đựng hơn.

Dù sao đời người không có khó khăn nào là không thể vượt qua, chị hãy đi đây đi đó, ăn uống cho khuây khỏa, ăn những thức ăn ngon, chuyện đã qua sẽ nhanh chóng trở thành quá khứ. Tóm lại, quan trọng nhất là có thể duy trì tâm trạng tốt, tâm trạng có tốt thì chị mới nhìn thấy thế giới này tươi đẹp.

Ở sai thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng; Ở đúng thời gian gặp gỡ sai người, là một tiếng thở dài tức tưởi; Ở đúng thời gian gặp đúng người, là cả đời hạnh phúc; Ở sai thời gian gặp phải sai người, là một đoạn hoang đường; Buông tha một người thật yêu mình, cũng không thống khổ; Buông tha một người mình thật yêu, mới là thống khổ; Yêu một người không yêu mình, lại càng thêm thống khổ; Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách; Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô phương hiểu ý; Mọi việc không cần quá để ý, lại càng không cần cưỡng cầu đi; Khiến cho hết thảy tùy duyên thôi...

Cũng giống như một giấc mộng có vô số hoa tuyết nhẹ nhàng bay, rồi lặng lẽ biến mất trên mặt biển. Tất cả chẳng qua là một giấc mộng, cũng như chiếc nhẫn ấy, nhẹ nhàng rơi xuống, sau cùng chìm vào đáy nước...Đời này kiếp này, không ngày gặp lại Từng bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi trong giấc mơ, lặng lẽ, rồi biến mất trên mặt biển. Tất cả chẳng qua là một giấc mộng, cũng như chiếc nhẫn ấy, nhẹ nhàng rơi xuống, sau cùng chìm vào đáy nước.

Chờ đợi vốn không phải là điều đáng sợ, điều đáng sơ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ...

Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, hãy giúp chính bản thân mình một việc, đừng chịu đựng ánh mắt của người ngoài, đừng để tâm tới những lời bình luận của bọn họ, hãy sống vì chính mình. Bắt đầu kể từ hôm nay, hãy giúp chính bản thân mình một việc, làm những điều bạn thích, yêu thương những người ở bên cạnh bạn, gỡ bỏ chiếc mặt nạ xuống, đừng trói buộc những cảm xúc của mình. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, hãy giúp chính bản thân mình một việc, đặt tất cả những gánh nặng trên lưng xuống, quên đi mọi đau khổ trong quá khứ, chữa lành những vết thương trong lòng, để bản thân sống nhẹ nhõm tĩnh tại.

Thay vì lo nghĩ chuyện tương lai, chẳng bằng hãy cố gắng cho hiện tại. Trên con đường này, chỉ có phấn đấu nỗ lực mới khiến bạn có cảm giác an toàn. Đừng dễ dàng đặt ước mơ của mình vào tay một người nào đó, cũng đừng quá nghĩ ngợi những câu chuyện bên tai, bởi vì tương lai của bạn chỉ có bạn mới làm được, chỉ có bản thân bạn mới có thể đem đến cảm giác an toàn lớn nhất cho chính mình. Đừng quên những việc đã hứa với bản thân là sẽ làm, đừng quên đi những nơi bản thân muốn đến, chẳng màng có bao phần gian khó, bao phần xa xôi

Cháu đã từng không hạnh phúc suốt khoảng thời gian dài. Khi thực sự buồn, cháu vẫn bám víu vào một câu nói thỉnh thoảng vẫn được cho là của Victor Hugo. Thậm chí, cháu còn chép vào trang đầu tiên của nhật kí. Nó đại ý thế này: "Những năm tháng đẹp nhất đời người là những năm tháng ta còn chưa sống qua

Nỗi khốn khổ lớn nhất đời chúng ta bắt nguồn từ việc chúng ta vĩnh viễn cô đơn, và mọi nỗ lực, mọi hành vi của chúng ta chỉ nhằm mục đích trốn chạy khỏi nỗi cô đơn đó.

Xã hội bây giờ đều như vậy, mọi người cũng thích xem chuyện tào lao. Càng không chịu nổi, càng dơ bẩn, thì càng phải chen lấn xem náo nhiệt. Sự thật hiện giờ còn khoa trương lại giả tạo hơn cả tiểu thuyết.

Những chuyện trải qua của mỗi người không giống nhau, tự nhiên đối với quan niệm trong mọi chuyện cũng khác.

Chẳng qua, thời gian vẫn còn có ưu điểm, nó sẽ nuôi dưỡng ra một thứ mang tên "thói quen". Thói quen là một thuốc gây tê mạnh mẽ, đau đớn sâu đến nhường nào cũng đều có thể bị nó gây tê liệt.

Trên đời này có hai loại người, một lọai sống đơn giản, vui vẻ, không thích truy cứu chân tướng sự thật; một loại khác luôn muốn nhìn thấu đáo sự việc, mặc dù hiện thực tàn khốc, cũng sẽ chịu nổi đau một cách tỉnh táo. Từ trước đến nay, tôi luôn theo đuổi cuộc sống của dạng đầu tiên. Đáng tiếc là đến cuối cùng, tôi không thể nào lừa mình dối người, bước lên con đường đau khổ không thể quay đầu của loại người thứ hai.

Đức Phật nói: 'Gió không thổi, buồm không lay, lòng các con phải động.' Có người cho rằng đó là duy tâm, thực tế khi mọi thứ không thể thay đổi, thứ duy nhất chúng ta có thể thay đổi là thái độ.

Cuộc đời này rất công bằng, không có niềm hạnh phúc nào là vô tận, cũng chẳng có nỗi đau khổ nào là không có giới hạn. Nếu bạn lựa chọn chấp nhận sự đau khổ mà số phận đã ban cho bạn, thì hạnh phúc sẽ không ở xa bạn. Nếu bạn lựa chọn sự an nhàn mà số phận dành cho bạn, thì khó khăn đang chờ đón bạn. Thành công và thất bại chỉ trên một đường. Kiên trì và từ bỏ cũng chỉ trong một khoảnh khắc.

Nếu không mất đi, sẽ không thể nào hiểu được giá trị của nó. Nếu không mất rồi mới tìm lại được, sẽ không thể hiểu đau khổ là như thế nào. Nếu đã không từng mất đi, sẽ không bao giờ hiểu được lúc dứt bỏ sẽ đau khổ như thế nào, sẽ không bao giờ hiểu được lúc oán hận đó sẽ tốt đẹp như thế nào.

Con người đôi khi rất bi ai. Lúc có đường lui thì luôn luôn kiên quyết lao đầu về phía trước. Đến khi chẳng còn đường về, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, mới phát hiện ra bản thân mình đã bỏ lỡ thứ mơ ước nhất. Thế nên con người chỉ có thể tự ép bản thân không được quay đầu lại nhìn, tiếp tục đi về phía trước.

Thời gian thật là một thứ gì đó rất tuyệt diệu, vết thương sâu bao nhiêu đều có thể điều trị khỏi, ngay cả nỗi đau đớn xé rách tim gan đều có thể yên bình trở lại.

Thù hận cũng giống một loại vết thương trong xương, khi nó không đau, bạn sẽ quên nó. Nhưng bạn không biết lúc nào nó dùng sự đau đớn nhắc nhở bạn rằng nó đã từng bị tổn thương. Bạn có thể dùng hạnh phúc trộm được mà gây tê nỗi đau, nhưng bạn không thể phủ nhận nó còn tồn tại...

Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nổi... Nhưng sau khi trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người, thì không có gì là không thể tha thứ, là không thể không buông tay.

Thật ra, từ khi mới bắt đầu sinh ra, con người dù thế nào cũng phải trải qua gian khổ. Người thiện lương sẽ lựa chọn kết luận gian khổ là sai lầm của chính bản thân mình, cố gắng tự mình làm tốt hơn. Người ác độc sẽ quy kết gian khổ là sai lầm của người khác, nếu anh ta sống không tốt, anh ta cũng không để cho người khác sống tốt.

" Có đôi khi, bánh xe vận mệnh chỉ lệch đi một chút, qua một thời gian, quay đầu nhìn lại, sẽ phát hiện bởi vì một chút chênh lệch kia, khiến vận mệnh đời người xảy ra biến hóa cực lớn, hai người vốn có đi chung một đường, lại càng lúc càng xa."

"Kí ức sở dĩ vẫn luôn đẹp đẽ, là bởi vì chúng ta mãi mãi cũng không thể quay về."

"Thực ra có vài thứ cũng giống như trồng hoa, cho dù chúng ta có bỏ bao tâm sức che chở thế nào đi nữa, nếu như nó đã được định trước phải héo rũ già đi thì chúng ta cũng bất lực."

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa

Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.

Không có, chỉ là cảm thấy hoàng hôn rất đẹp. Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói. Đương nhiên là đẹp! Đây là lúc ánh sáng giãy dụa, rất nhanh thôi nó sẽ bị bóng tối nuốt chửng lấy. Nhưng không lâu sau, ánh sáng sẽ lại bao phủ lên bóng tối! Cho nên hoàng hôn và bình minh là lúc đẹp nhất, bởi vì đây là lúc hai thế lực giao tranh với nhau.

"Gió đem ký ức thổi thành những đóa hoa, mưa đem chuyện cũ tan thành mây khói, tình cảm dù có dài lâu cũng không tránh dược những thay đổi theo năm tháng..."

"Có những lỗi lầm không phải vì vô tâmMà bởi quá để tâm"

Sở dĩ giấc mơ rất đẹp, bởi nó chỉ tồn tại trong tâm trí.Một khi giấc mơ biến thành sự thật, nó sẽ không còn đẹp như trong ảo tưởng!

"Một khi đã khắc cốt ghi tâm, cho dù bị bụi phủ đầy bao nhiêu, chỉ cần con tim vẫn còn đập, cho dù thế nào cũng không thể lãng quên."

"Quá khứ chỉ còn là ký ức, từ lâu nó đã không còn giống với hình ảnh trong mắt năm nào. Dù có lưu luyến cũng không nên quay đầu lại, quay đầu nhìn lại sẽ làm mất đi những gì tốt đẹp ban đầu và rồi sẽ thất vọng mà thôi."

"Có lẽ, tất cả những gì mà bạn đã có đều tốt đẹp, chỉ cần bạn không còn sở hữu nó"

"Ký ức là liều thuốc đắng giày vò người ta, nhưng nếu không có ký ức thì cuộc đời sẽ rất vô vị. Theo thời gian, dần dần nó cũng sẽ trở nên nhạt nhòa, những hình ảnh rõ ràng trong đó rồi cũng sẽ bị xé thành những mảnh vụn, chỉ riêng nỗi đau là người ta vẫn nhớ"

"Trên đời này còn tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi."

"Vào thời khắc dây đàn bị đứt, chúng phát ra tiếng kêu xé lòng bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi."

"Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời."

"Càng vì một người mà suy nghĩ mà hạnh phúc bao nhiêu, thì người đó càng khiến mình đau đớn triệt tâm can bấy nhiêu."

Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau. Nó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại.

Đối với một số người thời gian chữa lành vết thương. Đối với một số người khác, thời gian chỉ làm cho vết thương rỉ máu.

Học định luật Lenz thì biết thế giới có tính đàn hồi. Học quy luật L'Hospital thì biết con người có hạn cực. Vì thế tôi chỉ có thể tìm sự giải thoát cho mình trong vận động của Newton...tự do buông thả!

"Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian.Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau."

Chờ đợi là một sự đau khổ, mỗi giây mỗi phút đều chờ sự dịch chuyển của những chiếc kim, chiếc đồng hồ tưởng rằng chính xác tuyết đối không có sai sót bao giờ bất ngờ xảy ra sự cố. Và sự chờ đợi một người chưa bao giờ gặp còn đáng buồn hơn.

Con người không có ai là hoàn hảo, ai cũng có lúc nông nổi và làm những chuyện sai lầm... Lựa chọn trả thù, không bằng để cho người đó một cơ hội sửa sai, tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình.

"Trên thế giới này, lời nói phát ra từ miệng con người trong một ngày quả thật quá nhiều. Việc gì phải để ý đến phát ngôn của những người mình không quan tâm chứ. Chỉ cần người quan tâm mình hiểu mình là được rồi."

"Anh tuy có chút hư hỏng, nhưng bản tính lương thiện. Mặt mũi tuy không ưa nhìn, nhưng nội tâm phong phú ... Dù sao em cũng chưa có bạn trai,vậy tạm chấp nhận anh đi."

"Thói quen có lúc rất đáng sợ, đáng sợ đến mức muốn đời muôn kiếp không trở lại được."

"Có tình yêu giống như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy nhưng sau khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, cũng hoá thành tro bụi."

"Gió là quá trình của mây bay, nước mắt là quá trình của ký ức."

"Con người là loài động vật dễ quên lãng, bởi vì chỉ có vậy, học mới có thể dũng cảm bước tiếp trên con đường của mình."

"Trời và biển to lớn hùng vĩ thế này, còn con người lại quá nhỏ bé yếu ớt, dù có bao nhiêu phiền não và đau khổ trên thế gian cũng có thể bị biển trời vĩnh hằng nhấn chìm..."

"Hồi ức, là một thứ hạnh phúc đau đớn tận tâm can."

"Có những lời chỉ người được nghe là nhớCó những câu chuyện đẹp nhưng tiếc thay kết thúc lại buồn +những câu chuyện động lòng người chỉ có ở trên phim ảnh."

"Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuồi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa - những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.

"Cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm, đến một ngày bỗng chốc nhận ra chỉ là mưa gió thoảng qua.

"Trong kẻ hở của thời gian và hiện thực, tuổi xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô."

Trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.

Có những người trở nên gắn bó hơn, có những người nhạt nhòa dần khỏi thế giới của mình. Có người trân trọng giữ bên mình, có người chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng uống cốc trà chiều, nhớ lại những chuyện đã qua, có thể mỉm cười, vậy là đủ.

Ốc sên vác trên mình chiếc vỏ nặng nề, lê từng bước, từng bước về phía trước. Dù gian khổ thế nào nó cũng không muốn từ bỏ, bởi chiếc vỏ ấy đã gắn chặt với cuộc đời nó. Cũng như mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời.

Hóa ra, toàn bộ mọi chuyện cũng đều từng bước trôi đi theo quá trình như vậy. Lúc ban đầu tràn đầy nhiệt huyết, nhưng sau đó sẽ dần dần hạ nhiệt, cuối cùng sẽ hóa lạnh. +Cho dù còn vương vấn không dứt được cũng là bởi vì không cam lòng, cho nên người ta thường muốn có một lý do.

"Người ta nói không sai, khi mình thích một bài hát, một bộ phim, hay một câu chuyện nào đó. Nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.

Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường. +Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến tận xương tủy.

"Pha lê dễ vỡ, hoàng hôn chóng tàn."

"Nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại."

"Con người phải học cách làm đẹp cho mình, bất kể là dùng học thức hay sở thích, chỉ khi biết yêu bản thân thì mới có người trân trọng."

"Không phải tất cả vết thương đều sẽ chảy máu.Cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau."

Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài...

Cuộc đời luôn đặc sắc hơn phim, bởi vì tình tiết trong phim có thể đoán trước được, còn cuộc đời thì không bao giờ. Cuộc đời luôn sầu thảm hơn phim, bởi vì bạn có thể lựa chọn vai nam chính trong phim, nhưng lại không thể lựa chọn người bên cạnh mình.

"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu như khoảng cách của tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.

Hoa anh đào vẫn rơi và tôi đã nắm trượt nó..."

Không có em thì anh chỉ là một cái xác không hồn. Không có em tình cảm của anh như chết lặng. Không có em khuôn mặt anh trở nên âm trầm không vui Vẻ. Không có em trái tim anh như ngừng đập. Không có em anh không có động lực gì để tồn tại. Anh chỉ là một dòng suối nhỏ hăng hái chảy về phía em - là nơi biển khơi bát ngát, em có đồng ý thu nhận anh không? Biển lớn xinh đẹp, dòng suối nhỏ đang đợi câu trả lời của em...

Chúng ta từng thề ước để rồi... Anh nợ em 1 đời hạnh phúc...Đông cung ngàn lối... Gấm rách mãi chẳng lành lại... Không kịp nói yêu em... Để rồi vĩnh viễn thương ly... Rồi sẽ có thiên thần thay anh yêu em... Nhưng em vẫn nhớ từng có người yêu em hơn sinh mệnh... Nếu giây phút ấy ta không gặp nhau..Thì Hải Thượng phồn hoa sẽ chẳng lẻ bóng... Đời này kiếp này... Mãi mãi là hẹn đẹp như mơ... Anh ở lại,em đi nhé... Hẹn gặp anh vào một ngày thất tịch không mưa...

Nếu cuối đường cùng là tôi, em cứ to gan mà bước lên, chẳng sao cả

-------

thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng bằng tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài

-------

em hãy tàn nhẫn thêm một chút nữa mau quay về đánh đập chà đạp anh đi

--------------------------

Sợ hãi sao? Nàng khó mà không sợ. Chỉ là nếu sợ hãi có ích thì mọi chuyện trong thiên hạ này chỉ cần trốn tránh là có thể giải quyết.

Cuộc đời nếu có thể đơn giản như vậy thì cũng không phải là cuộc đời. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện căn bản không thể trốn tránh.

Nếu như chúng ta nhất định phải tách ra, nàng nhất định phải đi trước, bởi vì người ở lại, đều sẽ cực kỳ cực kỳ cô đơn

---------

E の Ji Moshikongshikong

(⊙o⊙)

Hoa nở, ta sẽ vẽ hoa;Hoa tàn, ta sẽ vẽ chính mình;Người đến, ta đương nhiên vẽ người;Ngươi đi, ta sẽ vẽ một bức tranh hồi ức.

- nhuận ngọc -

Có thật là có kiếp sau hay không?

Vậy ta nguyện làm con bướm vỗ cánh bay bay

Làm giọt mực thấm vào trang giấy Tuyên Thành

Làm hạt cát theo gió cuốn bay xa...

- cẩm mịch -

Quá khứ là những tháng ngày hạnh phúc, thực tại là bi thương. Không có hạnh phúc kia thì sẽ không có đau khổ ngày nay, không có đau khổ hiện tại thì nào biết trước kia mình đã từng hạnh phúc như thế nào? Đồ vật mất đi còn có thể tìm lại, tình cảm mất đi liệu có thể quay về? Hỏi rằng chốn hồng trần muôn nghìn nỗi khổ, vì sao chỉ khắc cốt si tình?

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng hình tượng thì không thể mất!

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng vũ khí không thể rơi xuống, đây là vũ khí chế tạo từ linh hồn của tôi, không cất

hồ nước không nhìn thấy dù chỉ một hạt cát hay một viên sỏi, nhưng không phải bởi vì hồ nước vừa cạn vừa trong, mà có khả năng hồ nước này sâu thăm thẳm, căn bản không có đáy... Nhìn không thấy đáy thì làm sao biết bên trong liệu có cát có sỏi hay không?

Bạch Huyền, Xích Huyền, Huỳnh Huyền, Lục Huyền, Thanh Huyền, Lam Huyền, Tử Huyền, Mặc Huyền, Thiên Huyền, Thần Huyền, Huyền Tôn

Tác dụng của con người không phải đều như vậy sao? Ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi? Một bàn cờ, bên thắng thực sự chỉ có một, cũng chính là người thắng được thế cục của cả bàn cờ. Khi trở thành kẻ bỏ đi rồi, chỉ có thể trách mình không thể trở thành người giữ cờ

Ta nguyện trở thành tia sáng trong màn đêm đen u tối của nàng, bầu bạn cùng nàng vượt qua những chông gai và cô độc để tiến về phía trước, mãi mãi thuận theo nàng.

- Words are powerless to express my gratitude.

Không từ ngữ nào có thể diễn tả sự cảm kích của tôi với bạn.

- Thank you for never letting me down

Cảm ơn bạn vì đã không bao giờ làm tôi thất vọng.

- I don't know what to do without you

Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu không có bạn

- I am so thankful for your support

Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của bạn.

- I will never forget what you have done

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì bạn đã làm cho tôi.

- Your generosity overwhelms me

Sự hào hiệp của bạn làm tôi thấy áy náy

- I appreciate this more than you know

Tôi trân trọng điều này nhiều hơn bạn biết

- I cannot thank you enough for helping me

Tôi không thể cảm ơn bạn đủ cho việc đã giúp đỡ tôi

- I am moved by your thoughts and actions

Tôi rất cảm động bởi suy nghĩ và hành động của bạn

- You've saved my life

Bạn đã cứu tôi thoát chết

- I owe you one/I owe you big time

Tôi nợ bạn mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sakura