Góc nhỏ trái tim
Chap 1
Haiz, đã 6h rồi cơ à, cái đồng hồ báo thức cứ réo rắt bên tai, muốn đập vỡ nó ra thành trăm mảnh quá! Tôi quay cuồng miên man với tay tắt chiếc đồng hồ và ‘ngủ thêm 5 phút nữa thôi mà không muộn học được đâu’. Tôi chìm vào giấc mộng đang dở dang và giật mình tỉnh dậy.Mở to mắt nhìn chiếc đồng hồ: cái gì đã 6h50’ rồi cơ à rõ ràng mình mới ngủ có 5’ sao thành 50’ lận? Hic tôi vội vàng tung chăn ra và soạn nhanh sách vở. Hối hận quá, giá như tối qua tôi gom hết chúng bỏ vào cặp thì bây giờ đâu phải đau khổ đi tìm từng quyển thế này cơ chứ! Ba mẹ còn chẳng thèm gọi mình dậy nữa! Ôi! sao nhọ thế không biết! Xỏ đôi giày vào chân tôi chẳng cần đi tất chắc đến lớp sẽ bị chúng nó đồng ca “thà đi chân đất còn hơn” cho xem.Thôi kệ trêu chán mỏi mồm.Tôi ngại ngùng thò chân vào chiếc quần màu da (đang mốt đấy) mà cứ mỗi lần tôi mặc, chúng nó lại bảo tôi cởi chuồng. Hình như chúng không có mắt thì phải, ghét thế không biết. Tôi khoác áo và chạy vội xuống tầng, khoá cửa và leo lên chiếc xe đạp phóng vù vù như 1 con điên. 7h rồi mẹ ơi huhu. Chết cha, tôi nhận ra 1 điều vô cùng hổ thẹn, quá hổ thẹn và cực kì hổ thẹn: Tôi…chưa đánh răng (và cả rửa mặt nữa)! A xì… tôi lấy 1 tay ôm mặt cho cái sự đáng xấu hổ kia ai ngờ còn có cái đáng để xấu hổ hơn đó là trong lúc ôm mặt tôi quặc xe vào bà mà người ta hay gọi là “ai đồng nhôm sắt vụn giấy loại bán đê?” Bà ấy ngã lăn ra giữa đường và đương nhiên mọi con mắt lập tức đổ dồn vào tôi và nhân vật chính - bà buôn phế liệu (cứ tạm gọi như thế vì tôi chẳng biết tên).Mà chả lẽ đi hỏi tên bà ta để đưa vào đây chắc.Cứ gọi như thế cho tượng thanh tượng hình.
- Con gái con đứa đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt để đi đâu đấy? Chao ôi cái lưng của tôi…
- Dạ cháu xin lỗi, cháu không cố ý tại cháu đang vội đến trường
- Lại còn ngủ muộn nữa cơ à?
- Ngủ muộn liên quan gì tới bác đâu ạ
- Còn đứng đó đôi co nữa à nhặt cùng đi
Tôi nhặt ve chai cho bà ấy mà miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa không biết hôm nay là ngày gì mà ‘đỏ’ thế không biết?? Oimeoi nếu tôi mà có phép độn thổ chắc tôi chẳng phải muối mặt mà đứng đây nữa rồi! Tôi nhìn đồng hồ 7h20’.Tốt thôi, thế này còn đi học cái gì nữa đến trường mất 10’ nữa là 7h30 rồi.Chưa kể bị ghi tên vì đi học muộn, bị đứng ngoài cửa lớp mất mấy phút, đi vào lớp thì như diễn thời trang, mọi con mắt đổ xô vào nhìn và cái đáng nói nhất ở đây là tôi chưa có đánh răng hay rửa mặt. Sáng suốt nhất là nên quay xe về nhà và tan học bảo Trang qua cho tôi mượn vở chép.Đen đủ đường.Tôi thong thả đạp xe về và suốt dọc đường: “Nay được nghỉ học à cháu?” là câu tôi được hỏi nhiều nhất.Cứ trả lời đại thôi: “Vâng ạ” và tôi phải nói thế nào nhỉ, về cái việc hôm nay tôi không đi học và bị gọi điện về nhà ý? Về đến nhà tôi bực dọc ngồi xuống ghế xoa đi xoa lại cái bộ mặt mình xem có đúng là thật hay đang mơ.Vả lại nếu mà chưa đánh răng mà đi học thì cũng đâu có sao, tôi đã có giải pháp đó là ra bà Thuý (hàng quà) mua kẹo cao su nhai là hết mà.Haiz, lên đánh răng rửa mặt cái đã…Xong đâu đó tôi thay quần áo và vứt cái cặp xuống ghế, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Trang:
- Chút tan học qua nhà cho t mượn vở nhé!
- Ừ.Sao nay nghỉ học?
- Chút qua t kể luôn cho : (
- Ừ.Thôi t học đây
Tôi xuống nhà tìm đồ ăn nhưng đã hết.Tôi xem lịch: thứ 6/13 thảo nào…đang ngồi chán nản thì mẹ tôi gọi điện, tôi run lẩy bẩy chưa biết nói thế nào nhưng bắt buộc phải nhấc máy:
- Làm gì mà không đi học thế hả Chi? Cô vừa nhắn tin báo cho mẹ đây này
- Dạ…dạ…con ngủ dậy muộn
- Đồng hồ báo thức để làm gì hả?
- Con…
- Tắt đi rồi ngủ tiếp chứ gì được rồi trưa về mẹ sẽ nói chuyện
Mẹ nói xong rồi tắt máy chẳng cho tôi có cơ hội giải thích.Phải chịu thôi cuộc sống mà…!!
Tôi ngồi chờ đến 10h45 thì Trang qua đưa vở:
- Thế nào? Sao nay cậu không đi học thế hả?
- Thứ nhất dậy muộn, thứ 2 quên đánh răng rửa mặt, thứ 3 đâm phải bà “buôn phế liệu” lí do thế đã đủ chưa?
- Xem ra cậu rất thật thà đấy.Cái mà quên đánh răng rửa mặt thì ở nhà quách đi cho xong còn vụ “buôn phế liệu” là thế nào kể tớ nghe đi
- Có gì đâu tớ quặc xe vào bà ấy thôi đã thế còn bị chửi té tát nữa chứ
- Chửi thế nào?
Tôi kể lại nguyên văn cho Trang nghe, nghe xong cậu ấy phá lên cười khiến tôi phát bực:
- Thôi xong nhiệm vụ rồi thì cậu về nhà mà cười
- Ớ kìa giận à
- Chẳng thèm
- Thôi về đây đừng có mà níu kéo đó
- Về đi không tiễn
- Về thật nha
- Chứ cậu tưởng tớ đùa chắc
- Về thật đây
- Biến đi
Chúng tôi cứ như thế,cãi nhau cả ngày chẳng biết mệt nhưng lúc nào cũng bên nhau như tri kỷ và tôi biết rằng thế giới đã ban cho tôi 1 món quà quý giá mà cho dù có bất chấp mọi thứ để đổi lại cậu ấy, tôi cũng sẵn lòng.Tôi ngồi đây chờ mẹ về cho đến 11h15 để nghe cải lương và mấy bản ‘tình ca’ quen thuộc
Chap 2
Rengrengreng…Haiz tôi ngáp ngắn ngáp dài vội tung chăn ra.Hôm nay rút kinh nghiệm mới được, dậy thôi kẻo 5’ thành 50’ quá! Tôi quá tự hào vì hôm nay dậy sớm…Chuẩn bị xong mọi thứ đâu vào đó tôi đạp xe đến trường.Tôi lao vào nhà xe quên không để bà Mai ghi vé và đổi lại tôi bị bà ấy chửi té tát te tua: “Sư cha! Con gái con nôi đi xe như nữ tặc”.Tôi ngại ngùng quay xe lại gần cho bà Mai ghi vé: 173 xấu hoắc! Kèm theo đó là mấy ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi như đang nhìn diễn viên Hàn Quốc và chẳng thiếu được mấy tiếng cười đểu.Vừa bước vào lớp tôi bị lũ con trai như lũ huyện la lớn: “Á vợ Thông bô hôm qua đi đâu mà nghỉ học” rồi cười như đười ươi xổng chuồng.Thực sự thì đó chỉ là chuyện ghép đôi vặt vãnh và không công bằng tí nào của lớp tôi với 1 thằng trong lớp còn bé hơn cả tôi, học dốt còn xấu xí nữa chứ.Thôi quan tâm cái lũ đó làm gì cho già óc, tôi để lại cho chúng 1 nụ cười khinh bỉ rồi ra mua đồ ăn sáng.Tôi mua 1 chiếc bánh bông lan và 1 cái xúc xích vào lớp nhai tóp tép.Lũ trai huyện lại nhìn tôi như sinh vật lạ, “thèm lắm à mà nhìn” – tôi quát.Chúng lại lăn ra cười hả hê để lộ những hàm răng ‘trắng sáng’.Oẹ! Thôi chẳng đụng đến chúng nữa, 1 mình tôi đâu thể đấu lại với 1 đám đười ươi khổng lồ cơ chứ.Tôi còn chưa ăn xong cái bánh thì trống đánh vào học.Oaiz nếu cuộc sống này ngày nào cũng như vậy thì nhàm chán biết bao! Tôi sẽ lão hoá và chết sớm mất.Giờ văn và giờ hoá đi qua như rùa bò.Tôi ngồi chờ cho đến ra chơi thì lớp tôi hú lên như 1 lũ người tối cổ vừa săn được thú rừng và không có ngôn ngữ riêng, nhất là lũ trai huyện.Chúng lao nhao chạy nháo nhác khiến tôi hoa cả mắt.Bên phía trên bục giảng lại là bọn trai huyện đang chơi “trùm đầu đánh THƠM”.Thực ra trò đó tôi cũng thích lắm nhưng mà tôi là con gái, bây giờ ra đó có khác gì nữ tặc đâu. Bọn con gái thì nhập hội tán chuyện rôm rả như mấy bà ‘mua tôm bán cá’.Tôi thấy thích quá lao vào luôn ai ngờ nghe chúng nó kể chuyện 1 cách vô duyên cực kì mà tôi phải lập tức bay ngay sang chỗ khác: “Bay biết không, hôm qua thằng Bình gọi cho tau đúng lúc tau đang “ị” thế là phải tau vừa phải nói chuyện vừa phải làm cái việc tế nhị đó ”. OMG, unblievable.Tôi đang quay về chỗ thì thằng Quang thằng Tài đang ném nhau, ném cả giẻ lau bảng vào cả mặt tôi.Thế là chẳng biết từ bao giờ tôi lại là nhân vật trung tâm mang lại tiếng cười cho cả lớp: “Bay bị mù à?”. Trông thấy tôi như thế thằng Quang lại ngoác mồm ra cười làm tôi tức sôi máu.Chưa hết nó còn nói thêm: “Vợ thằng Thông tránh ra đi muốn ăn đòn à”. Thực sự tôi chẳng chịu nổi được nữa nếu có ai mang chảo đặt lên đầu tôi để ốp lát trứng thì quá hợp lý rồi. Đang yên vị tại chỗ thì 1 lần nữa thằng Quang lại ném giẻ vào đầu tôi và lần này thì tôi quyết không chịu để yên nữa.Tôi nhảy lên bàn bay qua dãy bên kia tát vào mặt thằng Quang 2 cái “nổ đom đóm mắt” và ngay lập tức mọi ánh mắt 1 lần nữa lại đổ dồn về phía tôi như 1 camera kiếm tìm được tội phạm.Mọi tiếng “ồ” và câu chuyện giữa tôi và thằng Quang được đem ra mổ xẻ và lan truyền 1 cách cực kì nhanh chóng.Tôi bước về chỗ vừa lúc trống đánh vào học và “Chuyện này chưa xong đâu” – thằng Quang rít qua kẽ răng đe doạ. Tiết toán trôi qua trong im lặng sau khi tôi trở thành người nổi tiếng thực sự.Tan học tôi chen chúc mãi mới lấy được xe và dĩ nhiên câu chuyện giữa tôi và thằng Quang chẳng hề kết thúc ở đó, nó sẽ còn truyền tải đi khắp nơi theo quy luật:
A kể cho B à B hiểu ½ à B kể cho C gấp 4 lần
Tôi đạp xe về nhà mệt rã rời cả đôi chân.Nằm vật vã ra giường và nghĩ ngợi về sự việc vừa xảy ra thật sự tôi xấu hổ vô cùng.Tôi thiếp đi 1 lúc cho đến lúc mẹ gọi tôi mới giật mình tỉnh giấc: “Chi ơi, xuống ăn cơm”.Tôi ngó qua khung cửa, nắng vẫn vô tâm tải dài trên con đường mặc cho tâm hồn tôi đang u sầu, buồn bã
*****
Chap 3
Thời gian cứ thế trôi, đúng như quy luật của cuộc sống, nó chẳng chờ đợi ai bao giờ. Tôi soạn sách cho ngày mai phòng nếu tôi dậy muộn sẽ không phải đi tìm mỗi quyển ở khắp nơi.Tôi mở sách ra chép bài mà ngáp ngắn ngáp dài. Ngáp chẳng phải vì buồn ngủ mà ngáp vì cái điều vô vị cứ ngày nào cũng có tên trong cuộc đời. Ngày kia là tôi có bài kiểm tra Văn thế mà tôi cứ ung Chi lật đi lật lại mấy trang sách.Chẳng biết có ngốn hết ngần ấy chữ vào đầu không nhưng cứ ôn đi biết đâu lại trúng J.Mặc dù ái ngại nhìn mấy trang sách dày đặc chữ nghĩa nhưng miệng vẫn lẩm bẩm trong vô thức…Sau 2 tiếng “học chẳng được mấy mà ngồi chơi là nhiều” thì tôi leo lên giường đi ngủ.Chẳng hiểu sao cái chuyện sáng nay cứ luẩn quẩn trong tiềm thức của tôi.Thật đáng hổ thẹn.Nghĩ lại thì tôi đoán chắc thằng Quang cũng chẳng cố ý làm gì.Nếu tâm tưởng của tôi lúc đó bình tĩnh được như bây giờ có phải tốt hơn không.Ngày mai kiểu gì tôi cũng là trung tâm của mấy “bà 8” có khi còn cả “ông 8” nữa chứ.Càng nghĩ tôi càng thấy choáng váng và đau đầu.Tôi vùi mình vào chăn, miên man mê mệt trong cái ‘sự đời’ khốn khổ này…
***
Tôi đạp xe đến trường định “thả hồn theo mây” nhưng lại sợ “răng bay theo gió”.Tôi cứ như người không hồn lao vút vào thẳng nhà xe.Giật mình và biết trước cái điều sẽ đến: “Tiên sư, lại là con bé này. Nữ tặc” – giọng bà Mai lanh lảnh và chua chát.Có 1 sự khê không hề nhẹ! Tôi làm mọi việc theo quán tính.Bước vào lớp, mọi tiếng xì xào tập trung đổ lên đầu tôi.Phải làm thế nào đây? Tôi gục mặt xuống bàn lắng nghe những điều “thiên hạ nói”:
- Chao ôi! Xưa nay tau cứ tưởng hấn hiền lắm. Xem ra phải nhìn lại mới được
- Chắc cái im lặng trước đây của nó có chăng cũng chỉ là giả tạo?
- Trông thế kia mà đanh đá phải biết
- Tài tình thật chả biết học võ ở đâu mà nội lực cao siêu thế!
Ở đời mà tránh sao được những lúc như thế.Bỗng dưng nước mắt tôi cứ đuổi nhau rơi trong im lặng.Không 1 lời động viên, chẳng 1 lời an ủi, tôi tủi thân trong những lời bàn tán tàn nhẫn đó. Tôi mới vào lớp năm ngoái.Có lẽ cũng chính vì tính cách “ngại giao tiếp” của tôi mà tôi chẳng quen ai từ hồi tới giờ ngoại trừ Trang, có chăng chỉ là xuồng xã, bắt buộc.Có 1 thời gian tôi bị gọi là “dân nhập cư”,”lính mới”…nhưng tôi chẳng quan tâm.Cho đến bây giờ tôi mới cảm thấy thật cô đơn nhỏ bé trong cái thế giới rộng lớn.Tôi đang nức nở, uất ức thì 1 bàn tay của ai đó ôm ấp vỗ về tôi.Tôi đoán người đó là Trang.Mãi cho đến khi: “Thôi đừng khóc nữa, không có gì mà cậu phải buồn như thế hết.” thì tôi mới dám chắc.Ít ra giữa lũ người tàn nhẫn đó tôi vẫn còn có 1 chỗ dựa tinh thần – 1 chỗ dựa duy nhất.Tôi oà vào lòng Trang khóc tức tưởi.Trang dỗ dành: “Nếu cậu không chịu được nữa thì hãy cứ khóc đi, khóc hết thì cậu sẽ cảm thấy khá lên thôi.”
*****
Chap 4
Tôi đạp xe qua nhà rủ Trang đi học.Nỗi buồn trong tôi đã vơi đi phần nào.Mọi chuyện cũng như đã dần được lắng xuống.Nhưng suốt dọc đường Trang luôn là người hỏi chuyện để tôi cảm thấy vui và phấn chấn.Hôm nay tôi không lao vào nhà xe như trước mà cẩn trọng hơn mọi khi.Vào đến lớp học tôi nghe thấy bọn lớp nói với nhau: “Ê hôm nay kiểm tra Văn 15’ đúng không? …” thì tôi mới sực nhớ.Yên vị tại chỗ ngồi, tôi mở quyển sách Ngữ Văn ôn lại 1 chút…Tôi mới đọc đi đọc lại được vài phút thì trống đánh vào học.Chẳng biết tại sao tâm trạng của tôi lại trở nên hồi hộp và bất thường như thế này.Có lẽ tại vì đây là bài kiểm tra đầu tiên trong năm học nên tôi mới có cảm giác lạ kì như thế…Cô bắt đầu phát bài.Thời gian thật ngắn ngủi mà đề kiểm tra thì rõ dài.Đọc qua 1 lượt xem nào…Úi có câu hôm trước vừa học thuộc này :D hay quá…Lòng tôi như mở cờ trong bụng.Đang hí húi viết những gì mình nhớ được thì có ai đó gõ vào lưng tôi hỏi:
- Ê, cậu ơi làm được chưa?
- Cậu…cậu hỏi tớ hả? - Tôi ngạc nhiên trả lời
- Ừm
Bạn ấy là Khanh, mới chuyển vào hồi đầu năm trông cũng bình thường.Chẳng có gì nổi bật trong lớp ngoài vẻ đẹp theo tôi thấy là tạm được và học khá.Lũ con gái lớp tôi thỉnh thoảng hay bàn tán và có vẻ thích cậu ấy.Tôi thấy cậu ấy được nhất trong đám bọn con trai của lớp, ít nói và có phần hơi lạnh lùng.
- Tớ mới chỉ làm được 1 câu thôi – Tôi cười xã giao
- Có thể cho tớ tham khảo chút được không? – Khanh gãi đầu
- Ừ.Được chứ
Tôi viết những gì mình làm được ra giấy rồi chuyển xuống cho Khanh bỗng:
- Chi em đưa cái gì xuống bàn dưới thế?
Tôi còn ấp úng chưa trả lời được thì “Cô sẽ đánh dấu bài kiểm tra của em và 1 lần nữa thì em không được làm bài nữa”.Mọi con mắt hướng về tôi 1 cách khinh bỉ và không quên kèm theo câu: “Chao ôi! Gian lận trong thi cử”.”Cả lớp giữ trật tự tiếp tục làm bài của mình” – Cô nhắc.Tôi ngồi xuống và làm bài tiếp.
- Xin lỗi vì tớ đã làm cậu bị liên luỵ…tớ xin lỗi – Khanh ăn năn
- Không có gì đâu – Tôi quả quyết
Tôi cố lam được bao nhiêu hay bấy nhiêu bởi kiểu gì tôi cũng bị trừ 20% số điểm…Tan học Khanh đuổi theo tôi
- Xin lỗi cậu về chuyện hôm nay nhé!
- Cậu đã xin lỗi và tớ cũng đã nói không sao rồi mà
- Nhưng tớ vẫn thấy áy náy
- Không sao hết 1 phần cũng tại tớ không để ý thôi
Cùng lúc Trang gọi tôi í ới ở phía trước, tôi chào cậu ấy.Tiến gần lại nhà xe cùng về với Trang:
- Hôm nay cậu làm gì mà bị đánh dấu bài thế?
- Nhắc bài cho bạn ngồi phía dưới
- Ai?
- Khanh
- Cậu làm quen được với cậu ấy từ khi nào thế?
- Tớ có làm quen đâu, cậu ấy hỏi bài trước chứ
- À…hahaha…ra thế
- Này đừng nghĩ bậy, không có gì hết đâu.Lấy xe nhanh còn về nào
*****
Chap 5
Ngày qua ngày tôi vẫn rủ Trang đi học và cười nói trên con đường tới trường như chuyện thường nhật.Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao giữa đám đông của lớp học,Trang lại chọn tôi là bạn thân của mình? Chính tôi nhiều lúc còn không chấp nhận được lối sống của bản thân và tính cách của chính mình. Phải chăng là duyên số mà tôi với Trang có nhiều nét tương đồng và hiểu nhau sâu sắc.Tôi luôn coi Trang như là 1 phần động lực để tôi có thể sống tiếp và phấn đấu để cậu ấy vui lòng. Vì chơi với tôi mà Trang cũng bị lớp ghét theo và không chơi với cậu ấy nữa.Tôi tự trách chính mình và cả cái lớp học oái oăm này tại sao lại cùng nhau sống chung dưới 1 mái trường.Hôm nay bước vào lớp, tôi không còn nghe bọn nó bàn chuyện ấy nữa.Có lẽ mọi chuyện đang được lắng xuống và đến lúc được dập tắt.Cùng lúc đó tôi bắt gặp thằng Quang bước vào, nó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ và nhếch mép cười tôi như ấn định trong nụ cười đó có 1 hàm ý đen tối sâu sắc.Tôi ngồi vào chỗ, Khanh bắt chuyện:
- Cậu ăn sáng chưa?
- Rồi cậu ạ
- Tớ xin lỗi…
- Thôi mà cậu cứ xin lỗi nhiều như thế làm tớ khó xử quá
- Được rồi…Cảm ơn cậu
- Về điều gì?
- Cậu nhắc bài cho tớ
- Cậu có vẻ mang nặng chuyện ơn nghĩa quá nhỉ…Mình là bạn bè còn giúp nhau nhiều mà
- Ừ làm bạn tốt của tớ nhé
- …Ừm
- Ngoắc tay – Khanh đưa tay ra cho tôi ngoắc
- … - Tôi khó xử nắm chặt bàn tay lại
- Chỉ là ngoắc tay để chứng minh mình là bạn tốt thôi mà
- Ok
Kể từ giây phút đó tôi đã tìm kiếm cho mình 1 người bạn, là 1 người bạn tốt.Tuy số lượng bạn bè 2 người của tôi là quá ít nhưng đối với tôi thà ít nhưng thật còn hơn nhiều mà giả.Chưa biết con người của Khanh thực chất thế nào dẫu chỉ qua vài lần nói chuyện nhưng lí trí mách bảo tôi đó sẽ là người mà tôi không thể thiếu cũng như Trang trong cuộc đời…
Tan học, tôi vội vàng bỏ mọi thứ vào cặp sách, loáng thoáng nghe: “Bay ơi chuẩn bị ra giữa sân trường mà xem có vụ này hay lắm…”.Nghe thấy thế tôi cũng hí hửng và lấy xe thật nhanh
*****
Chap 6
Tôi đạp nhanh ra giữa sân trường xem có chuyện gì hot thì bỗng xe tôi như quặc vào cái gì đó ở phía trước và làm tôi choạng vạng ngã nhào xuống đất, lết xa chiếc xe tới 2 mét. Mọi tiếng cười đổ dồn về phía tôi và loáng thoáng nhìn,tôi biết chúng – thằng Quang và Tài đã cố tình giăng dây thép làm tôi ngã. Thằng Quang đang cầm chai nước gì đó đổ lên chiếc xe của tôi. Tôi phủi quần áo và nhanh chóng đứng dậy. Thằng Tài đang bật lửa lên.Tôi biết ý định của chúng là gì rồi. Tôi lao tới chỗ thằng Tài đấm nó 1 phát nhưng cái bật lửa đã xa tầm với của tôi và: “Bùng…bùng…bùng”, khói bay nghi ngút...Chiếc xe đó là quà sinh nhật năm ngoái mà bố mua cho tôi cơ mà, nước mắt tôi trực chảy: “Bọn bay…” tôi vừa nói vừa nắm chặt tay thành nắm đấm.” Ồ , định làm gì nào ? ” – Thằng Quang cười khẩy. Tôi lao tới đấm thằng Quang nhưng bị tay nó giữ lại, tôi tát tay còn lại vào mặt nó. Nó xô tôi xuống đất phun hơi cay vào mặt làm mắt tôi cay xè.Tôi chống tay định đứng dậy thì cả bọn ném thứ bột trắng xung quanh người tôi. Bụi bay mịt mù khiến tôi không thể nhìn thấy gì được nữa.Chưa hết, chúng tiếp tục ném bóng nước vào người tôi. Tôi rát toàn thân và ho sặc sụa trong nước mắt.Bụi bặm và hơi cay của chiếc bình đó phun ra đang làm cay mắt tôi đến tột cùng.Chúng vẫn xịt hơi cay và bột trắng, bóng nước cho đến khi tôi nghe thấy tiếng còi bảo vệ.Tôi nằm đây, hổn hển từng hơi thở và nhận ra chân tay tôi đang không ngừng rỉ máu.Tôi lịm đi trong từng giây và…không biết gì nữa
Chap 7:
Tôi mở mắt ra, 1 thứ ánh sáng chói loá làm nhoè mắt tôi khiến tôi phải nhắm mắt mấy lần mới thích nghi được.Thấy tôi mở mắt, bố mẹ tôi dồn dập:
- Con tỉnh rồi à? Con có đau không? Con có mệt không? Con có sao không?
- Con ổn.Con muốn nằm nghỉ thêm 1 lúc bố mẹ ạ
- Ừ con nghỉ đi, cần gì cứ gọi mẹ nhé!
- Vâng! Bố mẹ không cần phải lo lắng quá đâu ạ
- Con xem ai đến này
Là Trang và Khanh.Bố mẹ tôi ra ngoài và đóng cửa phòng.Để lại đây 1 không gian yên tĩnh. Trang hỏi tôi:
- Có đau không? Sao dại dột thế hả không đợi tớ về cùng mà bỏ đi trước à
- Không sao. Cậu nhìn xem tớ có bị thương chỗ nào đâu
- Còn cãi à, chân tay trầy xước nhoe nhoét thế kia còn nguỵ biện
Tôi cười trừ, nãy giờ Khanh cứ đứng đó.Trang quay lại nhìn, rồi bảo tôi:
- Lúc cậu bị chúng đánh Khanh có xông vào để giúp đấy nhưng có lẽ hơi muộn vì chỉ đấm được thằng Quang và thằng tài vài phát
- Khanh ngốc thế lỡ bị liên luỵ thì sao – Tôi nhăn nhó nhìn cậu ấy
- Sao cậu lại nói như thế chứ chúng ta là bạn tốt cơ mà.Cậu quên rồi à?
- Dù thế nào thì Khanh cũng nên nghĩ đến cái hậu quả mà mình đang làm chứ
- Đừng nói nữa Chi ạ, Khanh cũng chỉ vì lo cho cậu thôi – Trang nạt lại tôi
Cậu có biết là tớ với Khanh đã lo lắng cho cậu như thế nào không mà cậu lại nói như thế hả? Bọn tớ đã không kiềm chế nổi cảm xúc vì sợ cậu có thể bị gì đấy.
- Tớ xin lỗi - tôi cúi mặt xuống thở dài
- Chuyện là thế nào kể tớ nghe rõ đi
- Sau khi bảo vệ đến thì Khanh đưa cậu lên phòng y tế còn tớ chạy đi báo với cô chủ nhiệm.Thằng Quang và thằng Tài cùng với lũ kia phải lên văn phòng viết bản tường trình rồi. Bỗng dưng nước mắt tôi cứ trào ra.Chỉ khi tôi gặp nạn tôi mới thực sự tìm thấy được những người bạn tri âm tri kỷ như thế.Từ lúc đó tôi hiểu 2 người họ đã đi sâu vào trong tâm hồn và trở thành 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.Từ đây cho đến lúc tôi chết.Thôi thề là nếu phải dùng tính mạng để đánh đổi lấy họ,tôi cũng cam lòng.Trang ôm tôi vỗ về an ủi:
- Thôi nín đi nào cô bé, đừng khóc nữa.Giờ hãy ngồi dậy ăn cháo để mau mau còn đi học cùng tớ nữa chứ.Tớ sẽ buồn lắm nếu cậu cứ nghỉ hoài và tớ lại phải đi học 1 mình
- Mau khỏi bệnh Chi nhé! – Khanh nói theo
Tôi mỉm cười và với tay tạm biệt.2 người họ cùng nhau đi khỏi căn phòng .Phút giây đó tôi tưởng chừng như họ sẽ rời xa tôi mãi mãi.Tôi nhắm mắt lại, 1 mớ hỗn độn trong đầu tôi đang rối như tơ vò cứ hiển hiện lên.Nó càng lúc càng rối và làm tôi đột ngột đến khó tả
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro