CP Tiết Hiểu
Y vốn sinh ra là một kẻ đáng thương
Dòng đời đẩy đưa vào luân thường ác nghiệt
Thuở sơ niên thân tự thân tự diệt
Chẳng ai chỉ đường cho việc đúng hay sai
Mang trong tâm một mối thù dài
Tưởng trả được, nào bi ai chạm ngõ
Bóng Tinh Trần như trăng trời sáng tỏ
Vì đạo đời, sao chịu bỏ qua Y
Cuộc đời kia như một tấn kịch bi
Đem tâm hồn Y vào đường tăm tối
Vốn trời sinh tâm kiêu hoành bạt lối
Thù đã ghi Y dỡ thói ác ma
Chuyện kia từ đạo trưởng mà ra
Y lại trút vào đạo gia Tống Tử
Đem đôi mắt trong thuần kia phán tử
Hiểu Tinh Trần một chữ chẳng nên lời
Âm thầm đem ánh sáng của cuộc đời
Trao trả lại người một thời sánh bước
Đời trái ngang gieo thêm oán ngược
Cái nghiệt duyên từng bước lớn khôn thêm
Cứu Tiết Dương vì vải trắng che rềm
Đem ân nghĩa hòa thềm dòng hận cũ
Sống bên nhau bao cảm tình ấp ủ
Tưởng êm đềm chuyện cũ lại bủa vây
Tống Tử Sâm từng bước đến nơi này
Đem hiện tại, giựt dây rung rỗi
Hiểu Tinh Trần vì đau lòng quá đỗi
Một kiếm kia hối lỗi cả đời Y
Tiết Dương nhìn mà nuốt trọn sân si
Y mới biết lòng Y đà sâu đậm
Dùng 8 năm cùng Nghĩa Thành tiếc hận
Cũng chẳng xua tan mấy bận xé lòng
Cả một đời lời tha thứ Y mong
Nhưng còn đâu nữa mà trông với đợi
Đối Vong Cơ mười sáu năm vời vợi
Còn có ngày đợi được tâm giao
Mà Tiết Dương dù hối hận đến nhường nào
Thì Tinh Trần đã mãi đi không trở lại
Kẹo ngọt kia Y âm thầm cất mãi
Đến cuối đời vẫn tiếc chẳng rời tay
Nhắm mắt rồi Y có lại gặp ai?
Hay vẫn mãi ở hai bờ đen trắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro