Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đứa trẻ

Sáng thứ 7 đến với một sự chậm rãi đặc trưng – khi những tia nắng ban mai len lỏi qua lá, nhuộm vàng con phố và làm dịu đi cái se lạnh của mùa thu. Quán cà phê nhỏ mở cửa sớm như đón chào cả một ngày mới, nơi mỗi góc nhỏ đều ẩn chứa những câu chuyện chưa kể.

Cô chủ quán đã có mặt từ lúc đầu, tay nhẹ nhàng sắp xếp những tách cà phê, đồng thời mở rộng trái tim chào đón mọi người. Hôm nay, quán không chỉ là nơi để thưởng thức ly cà phê đậm đà mà còn là điểm dừng chân của những tâm hồn mệt mỏi, khao khát được sẻ chia.

Bên cửa sổ, một người đàn ông trung niên bước vào mang theo cuốn sách cũ kỹ. Anh chọn chỗ ngồi góc cửa, nơi ánh sáng ban mai chiếu qua, như mời gọi anh lặng lẽ hòa mình vào không gian tĩnh mịch. Đôi mắt anh dần ngó quanh, không chỉ tìm kiếm một góc yên bình mà còn như đang hy vọng bắt gặp một dấu hiệu của sự đồng cảm.

Chưa lâu sau, một người phụ nữ trẻ với đôi mắt rạng rỡ của niềm tin và khát khao bước vào. Cô dừng lại trước quầy, ánh mắt say mê dõi theo từng chuyển động nhỏ của chủ quán. Trong chiếc balo đeo chéo, dường như chứa đựng cả những ước mơ và câu chuyện đời, cô như tìm về một nơi mà có thể chia sẻ những điều chưa từng nói.

Giữa không gian đậm chất của sáng thứ 7 ấy, tiếng nói của những câu chuyện bắt đầu vang lên. Cô chủ quán không chỉ rót những ly cà phê mà còn nhẹ nhàng lắng nghe từng lời kể – những lời tâm sự, những nỗi nhớ, và cả những ước mơ nhỏ bé. câu chuyện dù đơn sơ đều có giá trị riêng của nó.

Trước khi quán trở nên nhộn nhịp, cô chủ quán nhẹ nhàng lặng lẽ ghi chép vài dòng vào cuốn sổ tay cũ. Đó không chỉ là nhật ký của quán, mà còn là nhân chứng cho biết bao tâm sự, cho biết bao mảnh đời giao nhau trong chốn bình yên này.

bé bước vào với đôi mắt long lanh như những tia nắng ban mai, nụ cười ngây thơ và chiếc túi nhỏ đeo chéo trên vai, mang theo vẻ hồn nhiên và niềm tin vào những điều tốt đẹp. Cô chủ quán, với trái tim luôn ấm áp và tinh tế, mỉm cười khi chào đón cô bé.

"Chào con, con muốn uống gì nào?" – cô hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

Cô bé ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng đáp:
"Em muốn một ly sinh tô dâu, làm ơn."

Tay cô chủ quán nhanh nhẹn lao vào công việc, chuẩn bị món sinh tô dâu mà cô bé dường như đã ao ước từ lâu. Trong khi chờ đợi, cô bé chọn ngồi bên cửa sổ, nơi ánh sáng ban mai tràn vào, tô điểm cho khuôn mặt trong sáng và rạng ngời của mình.

Nhìn vào ánh mắt ấy, cô chủ quán như thấy được hình bóng đứa trẻ bên trong chính mình – một ký ức ấm áp của những ngày xưa cũ, khi mọi thứ còn đầy ắp niềm tin và ước mơ. Khoảnh khắc ấy đã thổi một luồng gió mới vào không gian quán, khiến cho buổi sáng thứ 7 trở nên đặc biệt và tràn đầy hy vọng cho một ngày mới.

Sau khi hoàn thành ly sinh tô dâu thơm ngon, cô chủ quán nhẹ nhàng đặt nó xuống trước mặt cô bé. Cô bé cầm ly, đôi mắt ánh lên niềm vui nhỏ nhoi, như thể mỗi giọt sinh tô dâu đều mang theo cả hương vị của những ước mơ chưa tàn.

Trong không gian ấm áp của quán cà phê, sau khi thưởng thức ly sinh tô dâu ngọt ngào, đứa trẻ con gái ngồi yên lặng một lúc trước khi bắt đầu kể câu chuyện của mình. Ánh mắt long lanh của cô bé dần dần chuyển từ sự hồn nhiên sang những nỗi niềm sâu kín.

"Này, cô ơi..." giọng cô bé nhỏ nhẹ, như vừa mới dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi. " Nhà em... không phải lúc nào cũng là nơi ấm áp. Cha em hay có lúc giận dữ, đôi khi... em bị chứng kiến những điều em không hiểu được."

Cô chủ quán ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng như muốn ôm trọn cả nỗi buồn của cô bé.

Cô bé ngập ngừng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ly như siết giữ lấy chút hy vọng.
"Mẹ em... mẹ em không ly hôn, dù biết gia đình em có những lúc bạo lực. Mẹ em nói, 'Con sẽ có đủ ba và mẹ, dù cho bão giông có đến đâu.' Mẹ em luôn bảo rằng gia đình, dù không hoàn hảo, vẫn là nơi con thuộc về."

Có những người cứ nhẫn nhịn chỉ vì mong con cái có đủ cha và mẹ, nhưng họ không nhận ra rằng hạnh phúc thực sự của trẻ em là được chứng kiến bố mẹ sống tự do và hạnh phúc. Họ lo sợ rằng khi cha mẹ ly thân hay bị người đời phán xét, con cái sẽ gánh chịu những tổn thương tinh thần nặng nề. Chính cảnh mẹ bị đánh đập, hay những lời phỉ báng gay gắt mới là thứ khiến một đứa trẻ mang theo nỗi đau suốt quãng đời trưởng thành.

Dù những câu chuyện về gia đình bạo lực, những lời phán xét gay gắt và những nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng chính qua những chia sẻ như thế, chúng ta mới nhận ra rằng hạnh phúc không đến từ bề ngoài của một gia đình hoàn hảo, mà là từ sự tự do sống thật với chính mình – từ việc được chứng kiến bố mẹ hạnh phúc, từ khả năng vượt qua cơn bão cuộc đời và tìm thấy niềm vui trong những khoảnh khắc giản đơn.

Khi cửa quán nhẹ nhàng khép lại cho ngày mới, trong lòng mỗi người vẫn còn đó một niềm hy vọng mong manh nhưng mạnh mẽ: rằng dù cuộc sống có đầy rẫy những vết thương, thì ở đâu đó luôn có thể tìm thấy ánh sáng dẫn lối, nơi những tâm hồn mệt mỏi được chữa lành và tiếp thêm sức mạnh cho hành trình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro