Gặp gỡ rồi bỏ lỡ
Tiếng chuông chùa ngân vang đầy uy nghiêm nhưng lại khiến lòng thanh tịnh. Ngày trong tuần nên chùa khá vắng vẻ, sự yên tĩnh bao trùm xuống khắp nơi. Cô quỳ xuống nhắm mắt chắp tay cầu xin. Hàng m đen rung rung theo khóe môi đang khẽ khàng nói.
Cô mặc chiếc quần jean đơn giản, bên trên là áo phông trắng. Mái tóc dài buông xõa tạo cho cô cảm giác vừa nhẹ nhàng, vừa tinh tế. Vì đi chùa nên cô chỉ phủ một lớp phấn rất mỏng, bờ môi được tô son hồng phớt nhẹ.
Khóe mắt chậm rãi mở, cô cúi đầu vái tạ rồi đứng dậy thì phát hiện khi cô vào thì bên cạnh không có một bóng người, nhưng lúc này thì lại xuất hiện thêm một người đàn ông. Cô nhìn liếc qua rồi nhanh chóng quay đi, trong đầu cô chỉ có suy nghĩ, người đàn ông này khá đẹp trai, còn lại thì không liên quan gì đến cô. Nhanh chóng xỏ giày vào rồi đi vòng ra phía sau lễ, đi dọc hành lang chùa lâu lâu gặp được một vài người qua lại, còn lại thì vắng vẻ đến thanh tịnh.
Bước chân cô rất chậm, vừa đi giống như vừa thưởng thức sự bình yên hiếm có này. Bên ngoài cánh cửa chùa là một cuộc sống ồn ã và xô bồ, có lẽ chỉ có ở đây, vào những ngày thường như thế này cô mới có thể tìm được sự tĩnh lặng mà bản thân thèm muốn đến lạ thường.
Cuộc sống ngoài kia nhiều sóng gió và mệt mỏi quá, đôi lúc con người ta chỉ mong tìm được một chốn bình yên để thở nhẹ, rồi tiếp tục với cuộc sống ngoài kia như một chiến binh bất khuất, không sợ hãi trước giông tố của cuộc đời.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô lấy điện thoại trong túi xách nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại, mệt mỏi ấn tắt rồi ném điện thoại trở lại túi xách. Thở một hơi dài, đôi chân nhanh chóng bước đi.
Ra khỏi chùa, cô đứng bên lề đường vẫy taxi, đang lúc vẫy xe thì cô nhìn thấy một người đàn ông khá bắt mắt đi từ trong chùa ra, lúc này cô mới nhìn kĩ, anh ta khá cao, lúc này khuôn mặt đã được che bằng cặp kính đen, cả người anh ta mặc quần áo rất chỉnh chu không lộ ra nửa điểm sai sót. Quần âu đen phối cùng áo màu tím than tạo nên một cảnh sắc thâm trầm mà vẫn tinh tế.
Có vẻ như anh ta thấy được ánh mắt nhìn của cô thì nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô không có hứng thú nhìn thêm nên quay đi. Đúng lúc này có chiếc taxi đỗ lại, tài xế ngồi bên trong ra hiệu hỏi cô có đi không, cô gật đầu rồi ngồi vào xe không nhìn lại.
Đáng tiếc lại chỉ là hai người lướt qua nhau, Hà Nội này rất nhỏ, có lẽ biết đâu sẽ gặp lại.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro