Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Bên ngoài lạnh, trong nhà thật ấm áp


Draco nhìn chằm chằm vào cửa phòng thử đồ rồi ngáp dài.

Giấc mơ đêm qua đánh thức anh vào lúc nửa đêm, cũng không ngủ lại được nữa. Anh trằn trọc, luôn nhớ đến âm vực sắc nhọn của người phụ nữ, càng nghĩ càng giận, thực sự muốn được hiện thân lên trong giấc mơ đó để ếm vài câu thâm độc trả đũa.

Lại ngáp, vẻ mặt mệt mỏi, Draco nhắm mắt nghỉ ngơi thêm được một lúc thì nghe thấy tiếng cửa phòng thử đồ mở.

Harry mặc một chiếc áo len đen sẫm, quần jean và một đôi giày thể thao. Cậu bước đến chỗ Draco và đi vòng quanh.

Draco tức giận: "Tôi rõ ràng đã bảo cậu mặc bộ khác, đồ này xấu quá."

"Tôi nghĩ khá hợp mà," Harry nhặt bộ quần áo trong tay lên, "Bộ này hơi cầu kì quá."

Draco trợn mắt: "Vậy mua cả hai đi." Anh lẩm bẩm: "Potter vô vọng về thẩm mỹ."

'Kẻ vô vọng' mắt xanh lại khá hài lòng với ánh mắt lựa chọn của mình sau khi quay một vòng trước gương, lặp lại với Draco: "Tôi thấy đẹp đó chứ."

Draco lờ tịt đi, nhặt hai bộ quần áo khác mà anh đã chọn để cậu tiếp tục thử.

Harry do dự: "Đủ rồi mà."

"Đừng nói nhảm nữa, lấp đầy tủ quần áo của cậu cho tôi." Draco lạnh lùng lườm sang.

Harry lẩm bẩm "Đó là tủ quần áo của anh đấy chứ" nhưng vẫn ngoan ngoãn bước vào phòng thử đồ. Draco thấy vài người bán hàng thì thầm phía sau mình, giả vờ như không nghe và phớt lờ ánh mắt mờ ám từ những người xung quanh.

Khi Harry bước ra lần nữa, mắt Draco sáng lên. Chiếc áo len màu be kết hợp với áo khoác màu xám rất hợp với cậu ấy, khí chất tươi sáng kết hợp giữa một chàng trai và một người đàn ông được thể hiện đầy sống động. Draco hài lòng gật đầu: "Không tệ. Chúng ta thử cái khác đi."

"Đây là lần thứ bảy rồi, Draco."

"Hm?"

"Tôi nghĩ không cần đâu, mua nhiều quá, tôi không mặc được."

"Cứ thử cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Harry cảm thấy Draco dường như không phải muốn mua quần áo mà đang muốn để cậu thử hết cả cửa hàng. Cậu thử liên tiếp khoảng mười bộ nữa. Bảy hoặc tám nhóm khách hàng đã đi vào rồi đi ra, nhưng hai người họ vẫn bám trụ trước phòng thử đồ.

Thay xong một bộ, Draco lại yêu cầu nhân viên cửa hàng cất một bộ, giỏ chứa đồ đã chất đầy quần áo. Harry đối mặt với những ánh mắt đầy sâu xa của nhân viên xung quanh, thì thầm với Draco: "Thật sự đủ rồi á.."

Draco vẫn chưa thoả mãn lắm, nhưng anh vẫn đi theo Harry đứng dậy đi ra quầy lễ tân để thanh toán.

Harry đang định nói cho Draco biết cậu muốn mua bộ nào, có lẽ chỉ hai, hoặc ba, thì nghe thấy Draco nói với thu ngân: "Lấy hết."

Harry: "..."

Người phụ nữ ở quầy mỉm cười tươi tắn, liếc nhìn Harry ngồi trên ghế rồi nói nhỏ với Draco: "Chương trình cuối năm của chúng tôi rất tuyệt. Nếu đăng ký với đối tác, có thể nhận được một đôi trâm cài. Anh có muốn tham gia không?"

Draco không chút do dự: "Không cần."

Người phụ nữ mỉm cười không nản lòng: "Sao anh không hỏi ý kiến ​​bạn trai của mình thêm xem?"

Draco gằn từng chữ một: "Cậu ấy không phải bạn trai tôi!" Muggle quả thực rất nhiệt tình trong việc ghép đôi, Draco thực sự muốn trợn mắt.

Cô gái ở quầy lễ tân lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, hạ giọng: "Tôi vẫn khuyên anh nên lấy, sau khi tỏ tình xong có thể đeo cùng nhau."

Draco ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định điền tên mình và Harry vào tờ form đăng ký. Khoảnh khắc đặt bút viết, anh cảm thấy thật vớ vẩn, cứ như thể những gì anh viết có thể là sự thật vậy.

Draco cau có quay đầu liếc Harry, bắt gặp ánh mắt trong veo đang nhìn mình. Đầu bút vô thức run lên, đánh dấu vào tờ giấy, Draco giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dưới sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, anh cùng Harry đi chọn kiểu dáng cài áo.

"Trâm cài hoa hồng là loại bán chạy nhất của chúng tôi, mẫu hình trái tim cũng rất đẹp. Hai vị thích kiểu nào hơn?"

Draco nhìn Harry. Harry liếc xung quanh, chỉ vào một chiếc có hình lá bạch quả: "Cái này được không?"

"Tất nhiên, lá bạch quả cũng là biểu tượng của tình yêu trường tồn." Nhân viên tiếp tân che miệng mỉm cười, nhanh chóng gói nó vào hộp quà rồi đặt bên cạnh quần áo của họ.

Draco thề rằng mình đã nhìn thấy trong mắt cô gái này - người mà anh chưa từng gặp trước đây, thứ ánh sáng kỳ lạ mà đám con gái nhìn anh và Harry khi họ còn ở Hogwarts.

Anh ghi lại địa chỉ của mình để cửa hàng giao tất cả đến tận nhà, sau đó vội kéo tay Harry nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng.

Draco thực sự không thể chịu được ánh mắt 'ấm áp và thân thiện' khi họ nhìn mình.

"Anh không định mua quần áo à?" Harry vội vàng đi theo bước chân dài của người đàn ông.

"Tôi có rất nhiều quần áo."

"Ồ." Harry dừng lại một lúc, "Có phải tôi vừa chọn chiếc cài áo không hợp sở thích anh không?"

"Không quan trọng, cậu thích là được." Draco liếc nhìn vẻ mặt im lặng của Harry và nói thêm, "Tại sao cậu lại chọn bạch quả?"

"Chỉ là nó có màu vàng."

"Ồ."

"Màu sắc rất giống với tóc của anh," Harry mỉm cười.

Draco khựng lại.

Không kịp phản ứng, Harry va vào vai Draco, xoa xoa chóp mũi đỏ bừng, bối rối nhìn lên - Draco cau mày, khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

"Có chuyện gì thế?"

Trái cổ Draco lên xuống khe khẽ, nhưng cuối cùng anh chỉ nói, "Không có gì."

Anh lại kéo cổ tay Harry, "Cậu đi chậm quá."

Harry cảm thấy đây không phải lý do khiến anh dừng lại, nhưng Draco đã im lặng. Cậu nghiêng đầu tò mò, nhưng chỉ có thể nhìn thấy dái tai hơi đỏ và đôi môi mím chặt bất thường của Draco.

Nhiệt độ cơ thể đến từ bàn tay của hai người. Harry ngạc nhiên vì nhiệt độ trong lòng bàn tay của Draco thấp đến mức nào. Anh siết chặt tay đến mức lòng bàn tay của cậu và Draco gần chạm nhau, hơi ấm cũng được san sẻ đặc biệt thân mật.

Những ngón tay của Draco hơi run lên, nhưng anh cũng không rút ra. Harry lại liếc nhìn dái tai của anh, màu đỏ giờ càng lúc càng đậm hơn.

***

Draco chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành giáo viên dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Harry Potter.

Bức thư sấm gửi đi vào buổi sáng đã nhận được hồi âm, phù thủy được mệnh danh là "thông minh nhất khoá" đã xin lỗi anh và nhờ anh chăm sóc Harry thật tốt, nếu có thể, cô hy vọng anh có thể dạy cho Harry một số phép thuật tự vệ.

Draco xé bức thư ngay sau khi đọc xong, quay sang Harry: "Dường như cậu đã bị bạn bè bỏ rơi, Potter. Tôi thật thương cảm cho cậu."

Harry ôm đồ ăn vặt vừa mua xem phim không thèm quay đầu lại: "Không sao đâu, tôi vẫn còn có anh mà."

"Tôi không cùng giống loài với đám bạn mất não của cậu." Draco thì thầm không vui.

"Trong hai người có một người có não là được rồi." Harry quay sang nháy mắt mỉm cười với Draco và giơ bắp rang lên, "Anh có muốn ăn chút không?"

"Cất đám đồ Muggle của cậu đi."

"Ồ." Harry tiếp tục ăn bỏng ngô mà không hề quan tâm.

Draco cảm thấy một cơn giận không tên chạy thẳng lên trán. Anh không biết tại sao cơn giận này lại nổi lên nó là về ai, nhưng cảm giác bực bội này khó có thể bỏ qua. Còn vị cứu tinh, người luôn hờ hững với anh, luôn có rất nhiều người hâm mộ vây quanh, giờ lại ngồi trên ghế sofa của anh như một kẻ ngốc, ôm đồ ăn nhẹ Muggle không dinh dưỡng và xem những bộ phim Muggle không dinh dưỡng nốt.

"Đứng dậy! Không ăn nữa! Luyện tập chút bùa tự vệ đi, kẻo lần sau tôi mở cửa lại nhìn thấy cái xác khô máu của cậu!"

Harry giật mình vì âm thanh gay gắt khiến một ít bỏng ngô trên tay bị đổ ra ngoài. Cậu nhanh chóng nhặt lên rồi ngượng ngùng cất tiếng: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

"Không sao, bỏ đống đồ ăn vặt chết tiệt của cậu ra, bùa làm sạch sẽ giải quyết chuyện còn lại. Bây giờ, đến đây, cầm đũa phép lên, nhanh!"

Harry lao vào phòng ngủ để lấy đũa phép, thậm chí còn vấp phải tấm thảm khi bước ra. Bộ dạng vụng về của cậu càng khiến Draco tức giận hơn. Anh đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, giống như một con khủng long Tyrannosaurus sắp phun lửa.

Harry run rẩy đứng đối diện với Tyrannosaurus, chớp mắt: "Tôi nên làm gì đây?"

"Học phép thuật của tôi."

Draco thủ thế, đối mặt với Harry: "Expelliarmus."

Cây đũa phép của Harry bay ra và rơi vào bàn tay chờ sẵn của Draco.

"Học được chưa?" Draco hỏi.

"Expelliarmus?"

Draco gật đầu và ném lại cây đũa phép cho Harry: "Đọc cho tôi nghe."

"Expelliarmus."

Harry ngạc nhiên giơ tay lên và bắt lấy cây đũa phép bay tới. Lúc này tay Draco trống rỗng, đứng tại chỗ chống nạnh và nói với vẻ tán thành: "Không tệ. Đưa cho tôi cây đũa phép, làm lại lần nữa, chúng ta hãy làm cùng nhau."

Harry ném lại cây đũa phép của mình và cả hai chỉ vào nhau: "Expelliarmus!"

Cây đũa phép của Draco bay khỏi tay và ngoan ngoãn bay đến tầm với của Harry.

Draco sửng sốt, Harry cũng kinh ngạc: "Tại sao chúng ta cùng nhau đọc thần chú, chỉ có đũa phép của anh bay tới?"

Draco ho nhẹ, gật đầu: "Tôi làm mẫu cho bài học của cậu. Khi gặp kẻ thù, cậu phải hình thành thói quen tước đũa phép của đối phương."

Harry nghiêm túc gật đầu: "Đã hiểu."

Tất nhiên Draco sẽ không nói với cậu rằng sự thất bại của bùa chú là do chênh lệch về năng lượng phép thuật. Anh cay đắng nghĩ trong lòng: Potter chết tiệt, sao cậu ta lại giỏi trong mấy chuyện tay chân như vậy chứ!

Cả hai luyện tập suốt buổi chiều, cho đến khi cây đũa phép của Draco ở trong tay Harry lâu hơn trong tay mình, sau đó Draco nghiến răng tuyên bố: "Xin chúc mừng, cậu đã thành thạo phép thuật cơ bản sơ thấp nhất."

Harry chưa kịp vui mừng, chợt có tiếng gõ cửa. Cậu vui vẻ chạy ra mở thì thấy đám quần áo mua lúc sáng đã được giao đến, cùng với một chiếc hộp nhỏ đựng đôi cài áo.

Harry ném quần áo sang một bên, mở hộp và áp chiếc trâm cài vào tai Draco ngắm nhìn. Chiếc cài áo sáng rực như mái tóc của Draco trong ánh hoàng hôn, Harry cười toe toét: "Nhìn đẹp quá."

Draco nghiêng đầu khó chịu: "Chỉ là một cái cài áo thôi. Được rồi, tôi đi làm bữa tối."

Harry nhất quyết muốn tham gia cùng, quấn đến khi Draco phải đồng ý, kết quả là một người thái rau và người kia đảo bếp. Bầu trời tối dần, vầng trăng lưỡi liềm sắp ló dạng ngoài cửa sổ, đàn chim mệt mỏi đang quay về tổ. Căn bếp bốc khói nghi ngút, một làn sương trắng mờ mịt lan trên cửa kính.

Harry quay đầu lại nhìn thấy những hàng cây thấp thoáng sau làn sương mù trắng xóa, gió chiều vẫn lạnh lẽo, cành lá run rẩy trên bầu trời xanh.

"Potter? Potter!"

Tiếng gọi của Draco cuối cùng đã kéo được tâm trí Harry trở lại. Cậu quay đầu, Draco chỉ vào lưỡi dao sắc bén và nói, "Phải cẩn thận."

"Ồ, được rồi." Harry thành thạo cắt cà rốt thành từng lát mỏng.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Draco hỏi như vô tình, khuấy súp trong nồi.

"Không có gì," Harry nhún vai mỉm cười, "Chỉ là bên ngoài rất lạnh, nhưng trong nhà lại ấm áp."

Draco khựng lại, Harry lập tức nói thêm: "Ý tôi là, nhà của anh."

"Không quan trọng." Draco bình tĩnh nói, đổ cà rốt cắt nhỏ của Harry vào nồi, đường nét khuôn mặt anh mờ đi vì hơi nóng nghi ngút.

Sau khi màn đêm buông xuống, cả hai chúc nhau ngủ ngon rồi trở về phòng. Draco nằm thẳng trên giường theo kiểu một vị vua bước vào lăng mộ, thầm cầu nguyện rằng hôm nay mình sẽ không mơ thấy giấc mơ quái đản nào nữa.

Tuy nhiên, mọi chuyện luôn đi ngược lại mong muốn thế đấy. Khi mở mắt ra và nhìn thấy một con nhện đang quay tơ treo ngược, Draco đành chán nản chấp nhận số phận.

Vẫn là một chiếc tủ nhỏ, không khí u ám, bóng tối bao trùm toàn thân, cứ như kéo dài vô tận trước mắt.

Anh ở trong cơ thể nhỏ bé này, im lặng đoán xem hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì, liệu anh có bị mang ra khỏi tủ với đôi tai bị xoắn chặt không, hay sẽ bị bỏng đến mức không dám kêu lên đau đớn mà chỉ có thể cuộn tròn một mình rồi khóc nức nở.

Một lúc sau, thân hình nhỏ bé của cậu tự mình đẩy cửa ra, đi thẳng ra ban công, giẫm lên một chiếc ghế đẩu cao bằng nửa người, thu dọn quần áo treo trên mắc cài.

Vài bộ quần áo to và nặng, cánh tay của Draco nhanh chóng tê dại, vai cũng hơi đau nhức. Anh cay đắng chỉ thị: "Cậu cứ vứt đống quần áo này xuống đất, cho bà dì cổ ngựa đó tự xử lý!"

Lần này mong ước của anh ngay lập tức ứng nghiệm. Khi bước xuống ghế, đám quần áo quá nặng khiến thân hình nhỏ nhắn mất thăng bằng. Cậu bé vội vàng ổn định lại để không ngã, nhưng quần áo lại rơi lả tả xuống sàn.

Draco hả hê: "Làm tốt lắm."

Một tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền đến, Draco cảm nhận được sự hoảng loạn của thân thể. Cậu bé nhỏ xíu vội vàng nhặt quần áo rơi trên sàn lên: "Con xin lỗi, dượng Vernon."

Một người đàn ông mập mạp có râu xuất hiện cách đó không xa, gầm lên như sắp thổi tung nóc nhà: "Harry Potter! Nhìn mày làm việc khéo léo chưa kìa, sao dám ném quần áo của bọn ta xuống đất, con quỷ nhỏ khốn khiếp!"

"Con xin lỗi, nhưng con không cố ý."

"Đợi đấy, hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học, cho mày biết hậu quả."

Người đàn ông lao về phía cậu, ôm lấy quần áo, cậu vội hoảng sợ bỏ chạy để tránh nắm đấm như thép của người kia.

Draco tất nhiên là cực kì tức giận, nhưng anh tạm thời chưa thể giải quyết được nó. Tâm trí anh đang bị chiếm giữ bởi một thứ——

Con heo mập mạp vừa gọi anh là gì cơ?

Harry Potter???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro