Em sẽ không rời xa chị
Tác giả: 一个圣女果
Link: https://1592457740.lofter.com/post/316dc3e3_1cb858412
_______________
Ba mươi tám độ bảy.
Dương Khả Lộ cau mày nhìn con số hiển thị trên nhiệt kế, bất đắc dĩ liếc nhìn Vương Tỷ Hâm đang nằm bất tỉnh trên giường, cúi xuống đặt chiếc khăn nóng lên trán.
"Chị đã nói đừng để chân ra ngoài khi ngủ rồi, có đỡ chút nào không?"
Vương Tỷ Hâm cười hờ hững, ngẩng đầu xin lỗi Dương Khả Lộ, người vẫn đang huyên thuyên xung quanh và nói một cách bất lực: "Em sai rồi. Em đã lãng phí vé xem phim."
Em quả thực rất có lỗi, sau khi ở bên nhau, bọn họ ngày càng ít tụ tập hơn vì việc học, thậm chí cùng lúc ở trung tâm, mỗi người đều bận rộn công việc riêng, chỉ có một chút thời gian thôi ở bên nhau trò chuyện. Lần này thật không dễ dàng gì. Trong kỳ nghỉ, mọi kế hoạch đều bị gián đoạn vì cơn sốt của em.
Dương Khả Lộ dường như không nhận ra ý nghĩa của bộ phim này, mà chỉ mang cháo đã nấu chín tới, sau đó thay cho em một chiếc khăn nóng.
"Đang suy nghĩ gì vậy? Nhiệt độ ở Quảng Châu bây giờ không cao bằng nhiệt độ cơ thể của em, vậy mà còn tưởng đến phim?"
Sau đó, cô nhìn xuống và nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt đau khổ vì sốt của người đó, cuối cùng cô cảm thấy giọng điệu của mình có chút gì đó dữ tợn nên cô bình tĩnh lại và nói: "Bây giờ, chị sẽ mua nó cho em. Thuốc đây, nếu ban đêm hết sốt, chúng ta hãy xem vào buổi tối, được không? "
Cô thận trọng đưa tay lên chỉnh lại chiếc khăn trên trán Vương Tỷ Hâm, nghe thấy tiếng "OK" liền hài lòng mặc áo khoác đi ra ngoài.
Có lẽ là do mẫn cảm của thời kỳ đặc biệt. Sau khi tỉnh lại, Dương Khả Lộ đã hoảng hốt khi biết Vương Tỷ Hâm có thể bị sốt, nhưng khi nghĩ đến nghe nói rằng người đó đã trở lại ngày hôm qua, cô lại cảm thấy có chút gì đó an tâm.
Nhưng cô vẫn bất giác sợ hãi nên vội vàng tìm nhiệt kế, sau đó bận bịu nấu cháo khăn nóng cho đến lúc bước ra khỏi trung tâm mua thuốc cho Vương Tỷ Hâm, cô vẫn còn vương vấn cảm giác lo lắng sợ hãi. May mắn thay, cô đã trở lại trung tâm sớm hơn một ngày.
Cô sợ đến mức lắc tay mấy lần khi quét mã QR để thanh toán, nhưng không quét được, sau khi nhân viên hiệu thuốc đưa ra ánh mắt tò mò, cô mới yên vị một chút, ngẩng đầu lên nói không sao cả, và quét mã QR để thanh toán.
Chợt nhớ có lần MC Dương Viện Viện nhắc đến chuyện các thành viên ra đi, dù chủ đề không liên quan nhưng cô bất giác trở nên căng thẳng, như có một sức mạnh nào đó kéo cô trở lại khoảng thời gian vô cùng đen tối đó, vậy nên cô dường như nhận ra, cô không hề sợ hãi căn bệnh của chính mình, nhưng sự rời đi của Vương Tỷ Hâm.
Vì vậy, vì lo lắng và sợ hãi, cô vô thức tăng tốc độ, cầm thuốc hướng về trung tâm càng lúc càng nhanh.
Vương Tỷ Hâm thực sự rất buồn.
Bây giờ toàn thân đau nhức, hình như 20 năm rồi chưa bao giờ bị sốt khó chịu như hôm nay, đau đầu khó ngủ, trở mình rất khó khăn, phải nằm đó nhắm mắt lại trong vài giây, và lặng lẽ đợi Dương Khả Lộ quay lại.
Lúc em nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Dương Khả Lộ, lúc đó liền nghĩ ra một câu hỏi: Lúc trước khi chỉ có một mình Dương Khả Lộ, ai sẽ đo nhiệt độ và chườm khăn cho chị ấy?
Hay là mỗi lần lên cơn sốt, một mình chị ấy nấu cháo rồi lại một mình bệnh ra ngoài mua thuốc?
Vừa nghĩ tới đây, em lại nghĩ đến cảnh tượng, vừa quay đầu lại nhìn thấy trên giường còn có một chút cháo nguội, trong lòng chợt xót xa.
Em luôn cảm thấy có lỗi vì đã vắng mặt, nếu không, em sẽ không miễn cưỡng chia tay Dương Khả Lộ bất cứ khi nào có cơ hội, và phản ứng đầu tiên sau khi nhìn thấy nhiệt độ trên nhiệt kế là tiếc nuối chiến lợi phẩm của cuộc hẹn.
Đột nhiên nhớ ra sáng sớm khi Dương Khả Lộ không khỏe muốn đến bệnh viện một mình, giấc ngủ của Vương Tỷ Hâm luôn rất nông, chưa kể lúc nào em cũng rất quan tâm đến chuyện của Dương Khả Lộ nên lập tức để ý cô rời đi. .
Mãi sau này, em mới suy nghĩ kỹ, và nhận ra rằng Dương Khả Lộ đang hành động một mình đằng sau vô vàn nỗi cô đơn.
Em không bao giờ muốn rời khỏi hành tinh này nữa, rời khỏi bông hồng mà em đã chăm bón cẩn thận.
Khi Dương Khả Lộ quay lại, Vương Tỷ Hâm đã ngủ rồi, cô liếc thấy bàn chân lại vô tình lộ ra bên ngoài chăn bông, thở dài, thu dọn góc chăn trước khi xoay người lấy thuốc.
Trên đường về, cô vừa tính là ngày nghỉ của Vương Tỷ Hâm còn một ngày, vì vậy cô xin staff cho nghỉ thêm một ngày, sau đó đổi vé đã đặt, quyết định ở lại với Vương Tỷ Hâm thêm một ngày.
Ít nhất cũng phải đợi cho đến khi em ấy khỏe hơn thì mình mới xem xong những bộ phim mà em ấy chưa xem. Dương Khả Lộ lẩm bẩm một mình.
Vương Tỷ Hâm đã tỉnh khi em uống thuốc, nằm trên giường với đôi mắt mở to nhìn cô đi qua, Dương Khả Lộ không thể không mỉm cười trên khuôn mặt căng thẳng của em ấy.
Vương Tỷ Hâm cũng cười, sau đó lại rùng mình vì đau răng, Dương Khả Lộ lại cảm thấy đau khổ, nhanh chóng đưa bát cho em và cho em uống một ngụm.
Bệnh nhân không biết mình đang nghĩ gì, và với một chút cố gắng, vươn tay ra khỏi chăn bông, và vòng tay qua cổ Dương Khả Lộ.
Dương Khả Lộ sửng sốt, cô hoàn toàn không hiểu Vương Tỷ Hâm muốn làm gì, nhưng ý tưởng lớn nhất của trong đầu bây giờ là ngoan ngoãn cúi xuống, dựa đầu vào ngực Vương Tỷ Hâm cách một lớp chăn bông phía sau.
Cô nghe thấy rõ ràng nhịp tim của Vương Tỷ Hâm, sau đó giọng nói hơi khàn khàn của người đó từ trên cao truyền đến.
"Em sẽ không rời xa chị nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro