
#38 Điều quan trọng...
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí ấm cúng đầy giả tạo trên bàn ăn, kéo theo mọi ánh nhìn lập tức hướng về nguồn âm thanh đang được duy trì một cách hoàn hảo...
Với nàng, âm thanh ấy tựa như một luồng không khí mát lành len lỏi vào giữa bầu không khí ngột ngạt, mang theo hy vọng nhỏ nhoi về một điều gì đó quen thuộc và an ủi...
Và khi ánh mắt rơi vào màn hình đang nhấp nháy, môi nàng khẽ cong khi thấy tên người mình yêu đang hiện lên. Trong khoảnh khắc, trái tim vốn đang bị bóp nghẹt bởi hàng loạt cảm xúc không lời trong nàng bỗng nhẹ hơn đôi chút...
Nàng cầm lấy điện thoại, định đứng dậy xin phép bước ra ngoài, nhưng tất cả những dự định ấy chưa kịp thành lời thì một bàn tay khác đã nhanh chóng vươn ra...
Bà Pattranite, với sự điềm tĩnh lạnh lùng, giật lấy chiếc điện thoại khỏi tay nàng, không một chút do dự, bà bấm nút tắt cuộc gọi...
Trong vài giây đầu, nàng bất động, đôi mắt mở to nhìn mẹ như thể không tin vào những gì vừa xảy ra. Nhưng bà chẳng buồn để ý đến biểu cảm của nàng, mà chỉ thản nhiên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, từng thao tác được thực hiện với sự dứt khoát và chính xác, như thể bà đã làm điều này không biết bao nhiêu lần. Sau đó, bà đặt điện thoại vào túi xách của mình, giữ nó như một món đồ thuộc về bà, không phải của nàng...
Lúc này, nàng như một kẻ ngoài cuộc, chứng kiến tất cả mà không thể can thiệp, nàng lặng người, như thể thời gian đã dừng lại ngay tại khoảnh khắc đó...
Thân thể nàng đông cứng, ngồi bất động như một bức tượng vô hồn, cảm giác như toàn bộ sức sống trong cơ thể bị hút cạn, để lại một cái vỏ trống rỗng, không còn khả năng phản kháng hay cảm nhận gì nữa...
Trong sự im lặng tê liệt ấy, trái tim nàng đập mạnh mẽ, nhưng không phải vì vui mừng hay hạnh phúc, mà là vì một cảm giác bị kìm hãm, bị xâm phạm đến tận cùng, khiến mọi thứ trở nên nặng nề, nghẹn ngào...
Nàng muốn phản kháng, muốn giật lại chiếc điện thoại từ tay mẹ, muốn hét lên để bảo vệ lấy thứ nhỏ bé còn sót lại thuộc về mình, nhưng khi đôi mắt nàng vô tình chạm phải ánh nhìn của bà Pattranite, những tiếng gào thét trong tâm trí nàng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, không cách nào thoát ra được...
Ánh mắt đó, lạnh lẽo như băng giá, sắc bén như một mũi dao vô hình...
Và dù có cố gắng cảm nhận theo bao nhiêu góc độ đi chăng nữa, nàng cũng không thể nào tưởng tượng đó là ánh mắt của một người mẹ đầy yêu thương đang nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình...
Đó không phải ánh mắt của tình mẫu tử, mà là ánh mắt của một kẻ nắm giữ quyền lực tuyệt đối, mang theo một thông điệp im lặng nhưng rõ ràng: " Đừng thách thức sự kiên nhẫn của mẹ "...
_
Cảm giác bất lực bủa vây lấy nàng, xen lẫn trong đó là nỗi hốt hoảng mơ hồ, như thể nàng đang bị cuốn vào một tấm lưới vô hình, càng vùng vẫy càng bị thít chặt, không cách nào tìm được lối thoát...
Nàng cắn nhẹ môi, hai bàn tay vô thức siết chặt vào nhau, các ngón tay ghì đến mức đau đớn, như thể cơn căng thẳng trong lòng phải tìm cách thoát ra qua từng đầu ngón tay...
Cơ thể nàng run nhẹ, không biết phải làm gì ngoài việc cúi đầu, tránh né ánh nhìn đó, như một phản xạ vô thức trước sức ép khủng khiếp đang đè nặng lên mình...
Mỗi hơi thở dường như trở nên khó khăn hơn, chật chội trong lồng ngực, như thể không gian xung quanh đang dần thu hẹp lại, chỉ còn mình nàng với sự cô đơn và hoang mang giữa cái nhìn sắc lạnh của mẹ mình...
_
Sau vài giây căng thẳng ngắn ngủi, bà Pattranite quay sang Arthit, nét mặt lập tức thay đổi như thể vừa phủ lên một chiếc mặt nạ khác một cách hoàn hảo...
Nụ cười của bà nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự tính toán lạnh lùng, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một mẩu kịch câm, chẳng đáng để bận tâm...
" Nghe bảo con vừa tốt nghiệp ngành Thiết kế thời trang nhỉ?
Vừa hay Love nhà dì cũng đang theo học ngành đó, có gì con chỉ bảo con bé với nhé "
Giọng bà đều đặn, trầm ấm nhưng đầy sức nặng, như thể mỗi lời bà nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng, không một từ nào thừa...
Gương mặt bà, dù đã ngoài 40, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo, thanh thoát của một thiếu nữ đôi mươi, nhưng đồng thời, cũng toát lên sự quyền lực của người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm, để giờ đây có thể điều khiển mọi thứ xung quanh mình...
Từng cái mỉm cười, từng cái đặt tay, phong thái bà mang theo sự tự tin tuyệt đối, khiến mỗi câu bà thốt ra như một mệnh lệnh không thể từ chối...
Arthit ngồi đối diện, vẫn giữ vẻ mặt vẫn điềm tĩnh và bình thản như thường lệ, đôi mắt không để lộ bất kỳ sự căng thẳng hay cảm xúc nào...
Cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười không quá nổi bật nhưng đủ để tạo nên sự ấm áp, như thể muốn làm dịu đi không khí nặng nề quanh bàn ăn...
Ánh mắt cậu thoáng lướt qua nàng, có chút gì đó như thăm dò, như muốn tìm kiếm một phản ứng, một dấu hiệu của sự đồng tình hay ít nhất là sự chấp nhận. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh nhìn ấy đã quay lại với bà Pattranite, để cậu tiếp tục cuộc trò chuyện...
" Dạ vâng, cháu vừa tốt nghiệp hai tháng trước... "
Giọng cậu nhẹ nhàng, đều đặn, nhưng khi lời nói vừa dứt, cậu ngừng lại một chút, như để cho không khí lắng đọng. Ánh mắt của cậu lại tìm về phía nàng, lần này không vội vã mà như chờ đợi một phản hồi, một dấu hiệu từ nàng để tiếp tục...
Và khi ánh mắt của cậu cuối cùng chạm vào đôi mắt mờ mịt của nàng, cậu tiếp tục, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng không thể không cảm nhận được một sự thúc giục ẩn chứa bên trong:
" Nếu em gặp khó khăn gì, thì cứ tìm anh nhé..."
Những lời nói ấy như được thốt ra trong một không gian vừa ấm áp, vừa có chút gì đó đầy sức ép, như thể cậu đang cố gắng kéo nàng vào một vai diễn mà không thể nào trốn tránh...
Một vai diễn mà cả cậu và mẹ nàng dường như đã chuẩn bị từ trước...
_
Nàng chẳng thể đáp lại. Đôi tay giấu dưới bàn bất giác run lên, vạt váy trong tay nàng, trong vô thức cũng đã bị siết chặt đến mức nhăn nhúm...
Đầu óc nàng quay cuồng như một vòng xoáy hỗn loạn, còn ánh mắt dường như đang trôi dạt vào khoảng không vô định nào đó, như thể đang cố né tránh tất cả những gì đang hiện diện trước mặt, những thứ mà nàng không muốn đối diện, không dám đối diện...
Tiếng cười, tiếng nói, và những ánh nhìn xung quanh giờ đây chẳng khác gì một màn sương mờ đặc, bủa vây lấy nàng, khiến nàng chỉ muốn tan biến...
Nhưng sự im lặng của nàng không kéo dài được lâu...
Bà Pattranite, như một nhạc trưởng đang điều khiển dàn giao hưởng, ngay lập tức cảm nhận được " Nốt sai ", bà chau mày, một cái nhíu nhẹ nhưng đủ để nàng nhận ra. Rồi, không cần nhìn, bà lặng lẽ dùng chân huých nhẹ vào chân nàng dưới bàn, một động tác nhỏ nhưng sắc bén như một lời cảnh cáo vô thanh...
Nàng giật mình, cơ thể khẽ run lên như vừa bị kéo khỏi một cơn ác mộng. Đôi môi nàng nhanh chóng nở ra một nụ cười gượng gạo, cố gắng đáp lại ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh...
Nhưng nụ cười ấy nhạt nhòa, không đủ sức che giấu nỗi bất lực và hoang mang trong ánh mắt nàng...
_
Mỗi lần nhìn vào gương mặt Arthit, sự bất lực trong lòng nàng lại dâng cao như một con sóng không thể kiểm soát...
Cậu ngồi đó, mỉm cười, dịu dàng, nhưng tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ là sự đè nén, như thể cậu đang ở đó không phải để giúp đỡ, mà để chứng kiến sự khuất phục của nàng trước mẹ mình...
Lồng ngực nàng như bị bóp nghẹt, từng nhịp thở trở nên nặng nề...
Nàng cảm thấy mình bị nhấn chìm trong một vở kịch mà mọi nhân vật đều đang diễn vai của họ một cách hoàn hảo, ngoại trừ nàng, người duy nhất không hề muốn có mặt ở đây, nhưng lại chẳng thể rời đi...
Trái tim nàng kêu gào, nhưng giọng nói của nàng lại bị nhấn chìm bởi ánh mắt sắc lạnh của mẹ, bởi áp lực vô hình mà cả căn phòng này đang đổ lên vai nàng...
___
Hơn hai mươi phút sau...
_
Trong khu sân cỏ ngoài trời của nhà hàng, ánh đèn mờ ảo vương trên những ngọn cỏ mềm mại, lung linh như những ngôi sao nhỏ bé rơi xuống mặt đất, tạo nên một khung cảnh vừa huyền ảo vừa tĩnh lặng...
Chúng lặng lẽ dẫn lối đến chiếc xích đu trắng tinh khôi, nằm yên bình như một bức tranh thơ mộng, giữa không gian thoảng hương hoa dịu nhẹ...
Không khí nơi đây tựa như một thế giới tách biệt, xa rời mọi ồn ào, để lại cảm giác vừa thư thái vừa cô độc đến lạ thường...
Những bước chân nhẹ nhàng của nàng vang lên, mỗi bước đi dường như xa dần cái bàn ăn ngột ngạt mà nàng vừa mới thoát khỏi, với một lý do hết sức đơn giản mà chẳng ai có thể giữ nàng lại, kể cả mẹ nàng...
_
Khi nàng tiến đến chiếc xích đu, một cảm giác dịu nhẹ từ làn gió thoảng qua chạm vào làn da, khiến nàng như được giải thoát khỏi một cái kén chật hẹp, nhưng cũng chính cơn gió ấy khiến nàng cảm nhận rõ rệt sự cô đơn đang lấn át...
Chiếc xích đu đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió thoảng, phát ra những âm thanh khe khẽ, như một lời ru ngọt ngào, dịu dàng mà lại chẳng đủ sức để xoa dịu nỗi ngột ngạt đang vây lấy lòng nàng...
Trong vô thức, nàng ngước mắt lên, để ánh nhìn lạc vào bầu trời đêm đầy sao. Một khung cảnh mơ màng, yên bình đến lạ lùng...
Những vì sao ấy, sáng chói mà nhẫn tâm, gợi nhắc nàng về thời gian đã vụt qua, về một buổi hẹn quan trọng mà nàng chẳng thể có mặt, về một lời hứa mà nàng đã để lỡ với người nàng yêu...
Tệ thật, bầu trời rực rỡ này không chỉ báo hiệu sự muộn màng, mà còn là tấm gương phản chiếu sự bất lực của nàng...
Và thế là, nàng vẫn ngồi đây, cô độc giữa không gian mênh mông, mặc cho nỗi buồn bủa vây không cách nào thoát ra...
Nàng thở dài, đầu óc lại quay cuồng với những hình ảnh vừa qua...
Đầu tiên là ánh mắt của mẹ, nhưng không phải là ánh mắt lạnh lùng vừa rồi, mà là đôi mắt biết cười mỗi khi nàng nói yêu bà, mỗi khi nàng làm được một điều gì đó khiến bà tự hào...
Mẹ nàng, trong mắt người khác có thể là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyền lực, luôn mang vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng trong mắt nàng, bà chính là người tuyệt vời nhất, người phụ nữ đã một mình gây dựng sự nghiệp, nuôi nàng khôn lớn, cho nàng tất cả những gì bà có thể...
Và chính vì thế, nàng chưa bao giờ dám làm trái lời mẹ...
Mẹ luôn là người mà nàng tôn trọng nhất, người đã làm tất cả vì nàng. Nhưng giờ đây, khi ánh mắt ấy trở nên lạnh lùng, khi sự kiểm soát của bà khiến nàng cảm thấy như bị bóp nghẹt, nàng không thể hiểu được tại sao mẹ lại đối xử với mình như vậy...
Dường như nàng không còn là con gái bà nữa, dường như bà không còn nhìn nàng với ánh mắt yêu thương ấy...
Trong vô thức, cảm giác cay xè trong mũi khiến nàng không thể ngăn được những giọt nước mắt bất chợt rơi xuống, hòa lẫn vào trong đêm tối mênh mông...
_
" Đừng để những giọt nước vô tình... làm phai đi vẻ đẹp trong đôi mắt của em "
Một giọng nói đột ngột vang lên, nhẹ nhàng nhưng kiên định, như một sợi dây vô hình kéo nàng ra khỏi những xoáy cuộn cảm xúc hỗn loạn đang vây lấy lòng...
Nàng như bừng tỉnh, đôi mắt ngước lên trong sự bất ngờ, thoáng chốc không biết phải làm gì khi thấy Arthit đứng trước mặt mình, tay chìa ra chiếc khăn trắng mềm mại, như một lời mời im lặng đầy sự quan tâm.
Cảm giác ngần ngại, tự tôn và sự bất lực cùng lúc dâng lên trong lòng nàng...
Đôi môi khẽ mím lại, nàng không muốn nhận, không muốn để mình yếu đuối trước cậu, nhưng ánh mắt cậu lại như một lời mời không thể từ chối, chứa đựng sự kiên nhẫn và chân thành mà nàng không thể làm ngơ...
Lòng nàng không muốn, nhưng cơ thể lại phản ứng một cách tự nhiên, bàn tay bất giác giơ lên, tiếp nhận chiếc khăn, như thể đó là điều duy nhất nàng có thể làm lúc này...
Arthit mỉm cười nhẹ, cậu ngồi xuống chiếc ghế dài gần xích đu, khoảng cách giữa họ vừa đủ gần để nàng cảm nhận được hơi ấm từ cậu, nhưng cũng đủ xa để nàng không cảm thấy bị áp lực, như một cách để tôn trọng không gian riêng tư của nàng...
Chậm rãi, giọng cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng chân thành:
" Anh không muốn là người xấu trong mắt em đâu...
Chỉ là lâu rồi mới được gặp lại em, nên anh có thể đã hành xử hơi quá...
Nếu nó vô tình khiến em khó chịu, anh thật lòng xin lỗi nhé... "
Những lời nói đó như một cơn gió nhẹ, thấm vào từng ngóc ngách của trái tim, khiến lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm, như thể tất cả những điều chưa nói giờ đây đều đã được thấu hiểu...
Nàng nhìn vào mắt Arthit, ánh mắt ấy dịu dàng nhưng chứa đựng sự thành thật đến mức làm nàng không thể nào giả vờ không thấy...
Một cảm giác có lỗi trong vô thức trỗi dậy trong lòng nàng...
Thực sự, nàng không ghét cậu như nàng đã từng thể hiện, chỉ là những lời nói, những phản ứng của nàng đã bị ảnh hưởng quá nhiều từ những cảm xúc và áp lực mà mẹ nàng mang lại...
Nàng thở dài một hơi thật khẽ, rồi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, như thể đang đối diện với chính mình, với những cảm xúc chưa từng dám thừa nhận:
" Em cũng xin lỗi... vì đã khó chịu với anh "
_
Và rồi, khi nỗi hiềm khích đã dần lắng xuống, một không khí mới, nhẹ nhàng và thoải mái bắt đầu len lỏi giữa họ, như thể một lớp sương mù dày đặc đã tan đi, để lại bầu trời trong xanh, nơi họ có thể nhìn rõ nhau hơn, hiểu nhau hơn...
Arthit và nàng bắt đầu dạo quanh những mảng kí ức xưa cũ, những kí ức ngọt ngào về những ngày thơ bé khi họ còn là những đứa trẻ ngây thơ, vui đùa bên nhau mà không biết lo lắng, không có khoảng cách, chỉ có niềm vui thuần khiết và tình bạn chân thành...
Những câu chuyện cũ được nhắc lại với những nụ cười nhẹ nhàng, khi nàng kể về những lần nghịch ngợm và những bí mật mà hai đứa trẻ đã từng chia sẻ...
Arthit cũng không kém phần nhớ nhung, anh nói về những buổi chiều ngồi bên nhau, về những ước mơ hồi đó mà cả hai đều không thể hình dung nổi sẽ dẫn họ đến đâu...
Và khi câu chuyện chuyển sang vấn đề học hành hiện tại, cả hai bắt đầu nhắc đến chuyên ngành mà nàng đang theo đuổi, một lĩnh vực mà Arthit vừa tốt nghiệp...
Họ nói về những khó khăn, thử thách trong quá trình học, về những kiến thức mà họ đã tích lũy được và cả những ước mơ trong tương lai...
Những câu chuyện trở nên rộn rã, những nụ cười càng lúc càng tươi sáng hơn. Họ dường như hòa hợp hơn bao giờ hết, không còn sự ngượng ngùng, không còn những khoảng cách vô hình nữa...
Tiếng cười của họ vang lên, nhẹ nhàng và ấm áp, lấp đầy không gian xung quanh, tạo nên một không khí thân mật, gần gũi và ấm cúng...
Bất giác, nàng cảm thấy niềm vui lại một lần nữa ngập tràn trong trái tim, ánh mắt nàng sáng lên, môi mỉm cười mãn nguyện...
Nhưng có lẽ, nàng đã vui vẻ đến mức quên mất một điều gì đó quan trọng...
___
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro