Faye chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một thành phố. Nhưng khi đặt chân đến Kyoto vào một chiều cuối thu, cô cảm thấy như có thứ gì đó chờ đợi mình ở đây...một câu chuyện đã được viết sẵn, chỉ đợi cô lật giở trang đầu tiên.
Lần đầu tiên cô gặp Yoko là trong một quán cà phê nhỏ nằm nép mình giữa những con hẻm rêu phong. Tiếng piano vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng, và Faye bị cuốn hút bởi cô gái chơi đàn nơi góc quán. Đôi mắt Yoko trầm tĩnh, ngón tay lướt trên phím đàn như đang kể về một câu chuyện cũ kỹ, hoài niệm mà Faye không thể chạm tới.
Khi bản nhạc kết thúc, Yoko ngước lên, ánh mắt vô tình bắt gặp Faye. Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài giữa họ, như thể thời gian đã dừng lại để cả hai có thể nhận ra nhau.
"Bản nhạc của em hay quá."
"Nó là một câu chuyện" Yoko mỉm cười "Về một người đã từng chờ ai đó ở đây."
Từ hôm đó, Faye bắt đầu đến quán thường xuyên hơn. Cô vẽ tranh trong góc quán, còn Yoko chơi đàn. Họ không cần nói quá nhiều, vì từng nốt nhạc, từng nét cọ đã thay họ kể chuyện. Kyoto trở thành phông nền cho mối liên kết giữa hai người.. những con phố nhỏ dẫn lối cho những cuộc trò chuyện, những ngày mưa biến thành dịp để cả hai trú dưới một mái hiên, lặng yên lắng nghe nhịp đập của thành phố và của nhau.
Nhưng Kyoto cũng là nơi chia ly.
Một ngày nọ, khi Faye vẽ xong bức chân dung của Yoko, cô mới nhận ra rằng thời gian của mình ở đây sắp kết thúc.
"Em có tin rằng một thành phố có thể giữ lại câu chuyện của hai người không?" Faye hỏi.
"Em tin." Yoko đáp "Bởi vì... chúng ta đã viết nó ... ở đây."
Cả hai không hứa hẹn điều gì, nhưng cả hai đều biết rằng mỗi khi Faye nghe lại tiếng piano hay Yoko vô tình nhìn thấy một bức tranh có nét vẽ quen thuộc, họ sẽ nhớ về nhau...như một bản nhạc dang dở giữa lòng thành phố này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro