Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16

Chap 16

Hoàng Mĩ Anh mơ hồ tỉnh lại, cảm giác toàn thân đau nhức, đầu đau bên dưới càng cảm giác đau rõ rệt. Đè nét đau nhức cô chậm chạp hé mở đôi mắt, ánh sáng mờ mờ của đen ngủ truyền vào mắt dần sáng tỏ, cảnh vật căn phòng vừa quen vừa lạ hiện trong mắt Hoàng Mĩ Anh. Bộ não dần hoạt động, những hình ảnh đầy kích tình như thước phim tua chậm hiện ra trong đầu Hoàng Mĩ Anh, cúi đầu lật góc chăn lên hàng loạt những vết bầm tím xanh đỏ hiện rõ mồn một. Chắc chắn lúc chiều bọn họ đã vận độc "cật lực" lắm mới có thể để lại dấu tích rõ đến không thể nghi ngờ này, cảnh vật trước mắt Hoàng Mĩ Anh dần dần tối sầm xuống, trong đầu oanh một tiếng muốn nổ tung. Cô cư nhiên...cư nhiên lại để bị Trịnh Tú Nghiên ăn vào bụng, còn là ăn đến miếng xương không còn. Lửa giận bùng lên trong mắt Hoàng Mĩ Anh, cô túm chặt góc chăn vang lên tiếng két két ghê người.

"Em tỉnh rồi, tới đây ăn một chút" đang lúc cô bừng bừng lửa giận muốn đem Trịnh Tú Nghiên băm vằm thành từng mảnh thì cô ấy lại xuất hiện, giống như mồi lửa châm ngòi nổ khiến Hoàng Mĩ Anh bùng lên. Cô hất tung chăn lao đến bóp cổ Trịnh Tú Nghiên.

"Trịnh Tú Nghiên, tên hỗn đản, trứng thối này. Tôi bóp chết cô...bóp chết cô"

"Ặc, em...em trước bình tĩnh. Có gì từ từ nói!" Trịnh Tú Nghiên bị bất ngờ không kịp phản ứng bị Hoàng Mĩ Anh bóp cổ có chút khó thở

"Con mẹ nó...cô nói tôi có thể bình tĩnh sau khi bị cô ăn sạch sẽ như vậy sao? Trịnh Tú Nghiên tôi bóp chết cô"

"Khó...thở, em trước thả tay ra đã. Em vừa mới rồi không phải đau nhức toàn thân sao, tôi mang cho em một ít đồ ăn trước ăn một chút sau đó còn có thuốc tôi giúp em bôi. Đến khi em khỏe muốn chém muốn giết tôi thế nào cũng đều được, hơn nữa em xem có ai giết người mà giống như kêu người phạm tội như em hay không hả?" Trịnh Tú Nghiên khó khăn nói ra từng chữ, lúc này Hoàng Mĩ Anh lửa giận vơi đi chút ít để ý thấy cô ấy đúng là mang đến một bát cháo còn là cháo lươn cô thích cùng một ít thuốc, lại nhìn đến cơ thể trần trụi của mình mới thức thời rụt cô lại hai tay đang bóp cổ Trịnh Tú Nghiên dần nới lỏng.

Hoàng Mĩ Anh xoay người không quản cơ thể trần trụi của mình bị đôi mắt ai đó nhìn muốn rớt khỏi tròng mắt luôn, có cái gì chứ sờ Trịnh Tú Nghiên cũng sờ qua rồi, liếm mút hay là cắn cô ấy cũng đã làm nói tóm lại có chỗ nào trên cơ thể cô không chỗ nào Trịnh Tú Nghiên không nhìn không sờ không nắn qua muốn nhìn liền nhìn đi. Cho nên...Hoàng Mĩ Anh cứ như thể vẫy đuôi đi đến giường ngồi đợi Trịnh Tú Nghiên mang đồ ăn đến cho cô, chờ nửa ngày không thấy Trịnh Tú Nghiên mang đồ ăn đến Hoàng Mĩ Anh đói bụng có chút khó chịu nhìn lên lại thấy cô đứng ở cửa ánh mắt như sói đói nhìn mình. Đói cộng thêm buồn bực Hoàng Mĩ Anh kéo chăn che đi cảnh xuân thấp giọng quát

"Cô nhìn cái gì, còn không mang đồ ăn đến cho tôi"

Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới nuốt nước bọt trong cổ họng luyến tiếc đạp chân đi đến mang đồ ăn đặt trước mặt Hoàng Mĩ Anh, cả buổi chiều bị tên háo sắc kia hành hạ bụng cô muốn đói chết rồi. Nhìn thấy trước mặt toàn đùi gà cánh gà thơm ngon còn có cháo lươn nóng hổi bốc hơi nghi ngút không chút suy nghĩ cầm lên một cái cho lên mồm gặm cắn, biến cái đùi gà thành Trịnh Tú Nghiên dùng hết sức cắn, xé, nhai nuốt. Trịnh Tú Nghiên nhìn Hoàng Mĩ Anh chỉ có thể nở nụ cười sau đó còn bồi thêm

"Ăn từ từ thôi, không có ai ăn tranh với em đâu"

Hoàng Mĩ Anh ngước mắt trừng cô ý muốn nói "ai sợ bị người khác ăn tranh tôi là đang biến cô thành đồ ăn mà cắn xé thì có" rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn, ai, vừa nãy còn đang đói muốn xỉu hiện tại cái bụng Hoàng Mĩ Anh sắp muốn nổ tung ra rồi.

"Trịnh Tú Nghiên, cô mua cháo ở đâu mà ngon vậy?" đặt bát cháo xuống Hoàng Mĩ Anh hỏi

"Nếu Nghiên nói là Nghiên nấu thì em có tin không?" Trịnh Tú Nghiên cười ngọt ngào lau đi khóe miệng còn vương chút cháo của Hoàng Mĩ Anh không nhanh không chậm nói

"Là cô làm?" Hoàng Mĩ Anh không mấy tin tưởng lắm nhìn Trịnh Tú Nghiên

"Được rồi, đừng nhìn Nghiên như vậy chúng không phải do Nghiên làm là mua ở quán gần công ty. Em thích là tốt rồi" dưới ánh mắt nghi ngờ của Hoàng Mĩ Anh Trịnh Tú Nghiên cúi đầu thừa nhận, cô trước đây không biết nấu ăn và hiện tại cũng không tiến bộ hơn là mấy

"Ăn xong rồi thì đi tắm một chút đi, em cần phải bôi thuốc" Trịnh Tú Nghiên quan tâm nói đem đồ ăn Hoàng Mĩ Anh đã xử lý xong dọn đi

"Giúp em tắm đi" đang lúc Trịnh Tú Nghiên muốn đem chỗ thức ăn thừa bỏ đi lại nghe tiếng Hoàng Mĩ Anh thẹn thùng mà nũng nịu vang lên, bước chân của cô dừng lại

"Em không tự di chuyển được...giúp em tắm được không?" sợ rằng Trịnh Tú Nghiên nghe không rõ nói lại lần nữa

Trịnh Tú Nghiên từ từ xoay người lại, nụ cười ấm áp đến lạ thường khiến cho trái tim bên ngực trái của cô không tự nhủ run lên. Cái nụ cười đó, sau năm năm vẫn luôn đẹp như vậy luôn khiến cho người ta nhìn thấy sẽ mất hồn, gò má chợt ửng đỏ Hoàng Mĩ Anh cúi thấp đầu che giấu sự ngượng ngùng trên nét mặt mình. Trịnh Tú Nghiên đang vui cho nên không để ý thấy nét mặt khác lạ của Hoàng Mĩ Anh, cô để khay thức ăn lên chiếc bàn cạnh đó rồi đi tới không nói hai lời xốc chăn ra đem Hoàng Mĩ Anh bế vào phòng tắm.

"Không cho phép có ý nghĩ hư hỏng nếu không đừng trách em" Hoàng Mĩ Anh được Trịnh Tú Nghiên bế trên tay gương mặt bất giác đỏ trốn trong ngực Trịnh Tú Nghiên lớn tiếng cảnh cáo

"Được, sẽ không có ý nghĩ xấu" bất quá sờ một chút cũng không sao

Vế sau của câu nói đương nhiên chỉ là suy nghĩ của riêng Trịnh Tú Nghiên, đặt Hoàng Mĩ Anh ngồi bên cạnh bồn tắm cô mở nước điều chỉnh độ ấm thích hợp rồi mới để Hoàng Mĩ Anh vào đó. Dòng nước ấm cộng thêm sự xoa bóp của Trịnh Tú Nghiên giúp cô thoải mái không ít, đương nhiên trong quá trình tắm rửa Hoàng Mĩ Anh bị cô ấy ăn đậu hũ không ít nhưng xem như là phần thưởng cho cô ấy đi.

Xong xuôi sau đó Trịnh Tú Nghiên bế Hoàng Mĩ Anh được bọc cẩn thận trong khăn bông lên giường, tiếp theo đem hai chân cô ấy đẩy ra giữa hai chân cảm giác gió lạnh lùa tới Hoàng Mĩ Anh thất kinh hét lên

"Trịnh Tú Nghiên, cô làm gì vậy?" sẽ không...sẽ không lại tiếp tục muốn cô nữa chứ, cho xin đi cô mệt muốn chết rồi cô ta vẫn cón sức muốn nữa

"Đừng lộn xộn, em xem nơi này đều sưng đỏ cả lên rồi nếu không bôi thuốc rất lâu mới khỏi" như vậy tôi không thể nào muốn em được nữa

Thấy Trịnh Tú Nghiên tỉ mỉ cận thận dùng thuốc mỡ bôi cho mình Hoàng Mĩ Anh cảm giác trong ngực truyền đến một thứ gì đó ấm áp, bởi vậy không lộn xộn nữa để yên cho cô ấy giúp mình bôi thuốc.

"Quần áo của tôi bị cô biến thành như vậy tôi làm sao có thể trở về đây?" nhìn đống hỗn độn dưới nền nhà Hoàng Mĩ Anh ảo não

"Như vậy em liền ở đây đi, tôi không ngại cho em ở nhờ đâu" Trịnh Tú Nghiên nhún vai nói

"Không được, tôi làm sao có thể ở lại chứ"

Điên sao, ở lại đây với Trịnh Tú Nghiên trong hoàn cảnh trên người cô không một mảnh vải ư. Thà giết cô đi còn hơn, cho nên Hoàng Mĩ Anh kích động nói.

"Được rồi, không nên kích động. Đây, em mặc vào đi" Trịnh Tú Nghiên làm sao không biết trong đầu cô nghĩ gì chỉ cười cười lấy ra một bộ quần áo mới đưa cho cô

"Cái gì đây?" Hoàng Mĩ Anh nghi ngờ

"Quần áo, em không thấy sao?"

"Cô lấy chúng ở đâu ra vậy, sẽ không phải là của một cô gái nào đó của cô qua đêm tại đây để lại chứ? Tôi không mặc"

Nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên không chỉ mang cô ném lên giường mà còn có rất nhiều phụ nữ khác cũng từng nằm qua giường của cô ấy, cảm giác khó chịu từ đâu xông lên trong lòng Hoàng Mĩ Anh cô nhất quyết không mặc.

"Em có thấy người phụ nữ nào mặc đồ còn để nguyên mác không? Mới vừa rồi lúc em còn ngủ Nghiên kêu người mang tới, vừa với số đo của em yên tâm đi. Hơn nữa phòng của tôi, giường của tôi không phải người phụ nữ nào muốn cũng có thể trèo lên được, duy nhất có một mình em. Nhưng mà nếu như em không muốn mặc cũng không sao, tôi rất thích bộ dáng của em khi không mặc gì có điều như vậy em không thể ra ngoài"

Trịnh Tú Nghiên câu khởi khóe miệng mấp máy môi, đúng là giường của Trịnh Tú Nghiên không phải người phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện chạm đến. Không hiểu sao khi nghe Trịnh Tú Nghiên nói những lời này cảm giác khó chịu ban nãy mới vừa xông lên lập tức tiêu tan thay vào đó là cảm xúc vui vẻ, nhưng vì mặt mũi Hoàng Mĩ Anh không thể biểu hiện ra bên ngoài chỉ nhìn cô ấy hỏi lại lần nữa.

"Thực sự?"

"Thực sự!"

Lúc này Hoàng Mĩ Anh mới từ từ nhận lấy bộ quần áo Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị cho cô hướng phòng tắm đi tới lại bị Trịnh Tú Nghiên bắt lấy cánh tay, cô xoay người nhìn cô ấy khó hiểu.

"Mặc tại đây đi"

Hoàng Mĩ Anh ngây người không có phản ứng.

"Dù sao thì cơ thể của em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn từng sờ qua, mặc tại đây cũng không vấn đề gì" Trịnh Tú Nghiên kiên nhẫn giải thích

Hoàng Mĩ Anh nghe thấy có lý cũng không đi tiếp nữa trực tiếp ở trước mặt Trịnh Tú Nghiên mặc đồ, từ quần lót đến áo lót cũng đều vừa size với Hoàng Mĩ Anh quả nhiên Trịnh Tú Nghiên thấu hiểu từng minimet trên co thể của cô.

"Tôi đưa em về" Trịnh Tú Nghiên đề nghị

"Cũng được"

Đã 9h tối Hoàng Mĩ Anh cũng ngại bắt taxi mà ở đây có tài xế miễn phí tội gì cô không đồng ý, cứ để cô ấy đưa về cũng tốt lại an toàn.

Hoàng Mĩ Anh về đến khách sạn ngã người ra giường thở dài một cái, bản báo cáo và kế hoạch quảng cáo sắp tới cô còn chưa kịp làm cũng tại Trịnh Tú Nghiên mà ra cả, thôi đành để mai làm vậy. Đang tính muốn đi ngủ điện thoại của Hoàng Mĩ Anh lại rung lên, cô nhìn ID là Thôi Tú Anh gọi.

"Alo" cô bắt máy

"Tiffany, cô làm gì tôi gọi cả chục cuộc đều không liên lạc được vậy?" giọng Thôi Tú Anh vang lên bên kia

"Thật xin lỗi, tôi để chế độ rung lại bận quá cho nên không để ý có người gọi. Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"Ừ, mẹ tôi gọi điện nói muốn tôi đi xem mắt" Thôi Tú Anh thở dài

"Mẹ cô kêu cô đi xem mắt như thế nào tìm tôi, muốn kể khổ sao? A, hay là cô không muốn?"

"Ừ, tôi không muốn. Cho nên muốn nhờ cô một việc có được không?"

"Muốn tôi giúp? Nhưng mà tôi thì giúp gì được cho cô, tôi không thể nói mẹ cô từ bỏ ý định"

"Không cần, tôi chỉ muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi để từ chối cô gái kia mà thôi"

"Ách, chuyện đó..."

"Sao vậy, không được sao? Nhưng là tôi không còn ai có thể nhờ cậy cả mẹ tôi rất cương quyết nếu như không làm theo tôi sợ mẹ tôi sẽ phát bệnh mất, bà bị bệnh cao huyết áp không thể bị xúc động" Thôi Tú Anh cố gắng thuyết phục Hoàng Mĩ Anh, cô đánh vào tâm lí thương người của cô ấy.

"Chuyện này...chuyện này..."

"Chúng ta chỉ giả vờ không phải thật, cô xem tôi không yêu cô gái đó nếu như giữ cô ấy bên mình không phải ủy khuất cho cô ấy sao? Đây chỉ là kế hoãn binh thôi"

"Thôi được, tôi đồng ý!" Hoàng Mĩ Anh lặng hồi lâu mới lên tiếng.

Thôi Tú Anh bình thường rất hau nháo hiện tại dùng giọng cầu xin muốn cô giúp đỡ hẳn là có lý do mà cô cũng như cô ấy không muốn cô gái kia chịu ủy khuất cho nên đồng ý yêu cầu của Thôi Tú Anh.

"Cám ơn cô, Tiffany. Chủ nhật này tôi đến đón cô, mẹ tôi đặt lịch hẹn cô ấy lúc 15h tại nhà hàng X"

"Được rồi, tôi sẽ sắp xếp"

"Vậy không quấy rầy cô nữa, ngủ ngon"

"Ngủ ngon"

Thôi Tú Anh gác máy, trong đôi mắt trong suốt hiện lên tia tính toán. Khẽ nhếch môi tạo thành nụ cười khuynh quốc khuynh thành, chỉ có trời mới biết Thôi Tú Anh đang muốn tính toán điều gì.

TBC

Ai, nhân vật thứ ba xen vào hai người bây giờ mới thực sự xuất hiện a, thân thế bí mật của Thôi Tú Anh cũng dần dần hé lộ, các bạn cùng theo dõi nha. Ngoài ra còn một nhân vật nữa trong quá khứ sẽ xuất hiện cản trở hai người quay lại với nhau, khúc mắc quá khứ mới được phơi bày. Còn những bạn ship TaeNy nha đành để mấy bạn thất vọng vì thực ra truyện này sẽ là JeTiSoo cơ hahaha :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro