Chap 3
Khi Mai Phương ngẩng đầu lên thì cô hoàn toàn bất ngờ vì cô không thể nghĩ giọng nói đó phát ra từ Thảo Ngọc,người con gái luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.
''Th..Thảo Ngọc..cậu có việc gì không?"Cô lắp bắp ngại ngùng nói
''Tớ muốn nói chuyện với cậu thôi cũng phải cần có việc gì sao?"Thảo Ngọc mỉm cười nhẹ.Đôi mắt của cô sáng ngời đầy tự tin,trái ngược hoàn toàn với Mai Phương khi cô luôn e dè khi giao tiếp với mọi người.
"Tớ rất thích vẽ và tò mò muốn biết cậu đang vẽ gì, có thể chia sẻ cho tớ xem không?" Vừa nói dứt câu Thảo Ngọc liền kéo ghế ra ngồi cạnh cô
Mai Phương cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng, nhưng đồng thời, nỗi lo lắng và sợ hãi lại ập đến. "Cậu... cậu cũng thích vẽ giống tớ sao?" Mai Phương hỏi, giọng nói như thể muốn tìm kiếm sự xác nhận.
Thảo Ngọc gật đầu. "Hôm qua lúc nhắn tin với nhau tớ đã nói với cậu rồi mà.Mình không phải là người rất hay công khai sở thích của mình, nhưng mình rất thích tranh của cậu vì đối với tớ tranh của cậu có phong cách gì đó rất đặc biệt khiến tớ mê mẩn. Mình nghĩ chúng ta có thể nói chuyện thêm về nó."
Mai Phương ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thảo Ngọc. Cô không biết nên phản ứng như thế nào. Những câu hỏi dồn dập trong đầu, nhưng chỉ có thể gật đầu một cách mơ hồ.
"Cậu nói thật chứ?" Mai Phương hỏi một cách lúng túng. Cô không biết mình có nên trò chuện với người con gái này thêm hay không, nhưng cảm giác như mình đang bị cuốn vào một cái gì đó rất mới mẻ, và nó làm cô có chút lo lắng.
"Ừ," Thảo Ngọc gật đầu. "Tớ khá thích vẽ những cảnh vật xung quanh, đôi khi là những cảm xúc mà tớ không thể diễn tả bằng lời. Nhưng tớ chỉ vẽ vì vui, không nghĩ mình có thể vẽ giỏi như cậu đâu."
Mai Phương nhìn vào mắt Thảo Ngọc, cảm giác trong lòng như có một tia sáng mới. Thảo Ngọc có vẻ như hiểu được những gì Mai Phương đang cảm nhận.
"Thật sao?" Mai Phương mỉm cười, đôi mắt cô sáng lên. "Tớ thích vẽ là vì khi vẽ tớ có thể quên đi những bộn bề trong cuộc sống và nỗi cô đơn của tớ,mặc dù tớ vẫn có người bạn thân là Khánh An nhưng An cũng giống Thảo Ngọc,là một người hướng ngoại nên cô cũng có nhiều bạn bè khác nên thường xuyên bỏ cô một mình và chỉ đi nói chuyện với những người khác trong lớp,vì vậy tớ mới thường xuyên vẽ''
"Vậy sao," Thảo Ngọc cười lại, ánh mắt cô ánh lên một chút tò mò. "Cậu vẽ gì vậy? Tớ rất thích được xem những bức vẽ của cậu."
Mai Phương ngập ngừng một lúc rồi khẽ đưa cuốn sổ vẽ cho Thảo Ngọc. "Thực ra, tớ vẽ chỉ là những gì xuất hiện trong đầu, không có gì đặc biệt lắm."
Thảo Ngọc nhận cuốn sổ, lật từng trang một cách nhẹ nhàng. Cô chăm chú nhìn vào những nét vẽ trên giấy, thỉnh thoảng mỉm cười như thể tìm thấy điều gì đó thú vị.
"Những bức vẽ này rất đặc biệt, Mai Phương," Thảo Ngọc nói, giọng cô tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Cậu có thể cảm nhận được từng cảm xúc trong đó. Tớ nghĩ, không phải ai cũng có thể làm được như vậy."
Mai Phương nhìn Thảo Ngọc, cảm giác xấu hổ bắt đầu lùi lại, thay vào đó là một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những bức vẽ của mình lại có thể gây ấn tượng với người khác đến thế.
"Cảm ơn cậu," Mai Phương nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng chân thành. "Tớ không nghĩ chúng lại có thể đặc biệt như vậy."
"Thực ra, tớ rất thích vẽ tranh," Thảo Ngọc tiếp tục, "Nhưng tớ không thể vẽ như cậu, không thể tạo ra những bức vẽ mang nhiều cảm xúc như vậy. Cậu thực sự tài năng."
Mai Phương im lặng một lúc. Cô chưa bao giờ nghĩ mình vẽ giỏi, nhưng có lẽ, qua lời khen của Thảo Ngọc, cô bắt đầu cảm thấy tự tin hơn về sở thích này của mình.
"Thực ra, tớ cũng không nghĩ mình tài năng," Mai Phương nói, ánh mắt cô sáng lên. "Tớ chỉ vẽ những gì mình cảm nhận, những gì mình muốn thể hiện."
"Đó chính là điều khiến các bức vẽ của cậu trở nên đặc biệt," Thảo Ngọc mỉm cười. "Vẽ không chỉ là việc thể hiện kỹ năng, mà là thể hiện cảm xúc, và cậu làm rất tốt điều đó."
Mai Phương cảm thấy mình như được khích lệ. Từ trước đến nay, cô luôn vẽ vì chính mình, không phải để gây ấn tượng với người khác. Nhưng qua cuộc trò chuyện này, cô nhận ra rằng những tác phẩm của mình có thể có giá trị với người khác, đặc biệt là Thảo Ngọc.
Mối quan hệ giữa Mai Phương và Thảo Ngọc dần trở nên gần gũi hơn. Họ gặp nhau mỗi buổi chiều, cùng vẽ tranh, cùng chia sẻ những sở thích về phim ảnh và nghệ thuật. Những buổi chiều ấy đã trở thành những khoảnh khắc mà Mai Phương luôn mong chờ. Thảo Ngọc không chỉ là người bạn đầu tiên hiểu được cô, mà còn là nguồn động viên lớn lao giúp cô tự tin hơn vào bản thân.
Tuy nhiên, sự thay đổi này không hề thoát khỏi sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là Khánh An - người bạn thân duy nhất của Mai Phương.
Khánh An, với tính cách năng động và cởi mở, luôn là người nắm bắt rất nhanh những thay đổi trong lớp. Cô cũng là người duy nhất mà Mai Phương có thể chia sẻ những điều thầm kín nhất. Nhưng dạo gần đây, Khánh An bắt đầu nhận thấy một sự thay đổi lạ lùng. Mai Phương - cô gái vốn dĩ ít khi giao tiếp với ai ngoài Khánh An - lại bắt đầu dành nhiều thời gian cho Thảo Ngọc. Mỗi buổi chiều, Thảo Ngọc đều đến tìm Mai Phương, ngồi cùng cô trong lớp, và đôi khi còn rủ Mai Phương đi uống cà phê, vẽ tranh cùng nhau. Điều này khiến Khánh An không khỏi cảm thấy lo lắng.
Khánh An biết rõ về tính cách của Mai Phương. Cô hiểu rằng Mai Phương thường có xu hướng thu mình lại, ít giao du, và rất khó mở lòng với người khác. Vì vậy, việc Mai Phương bỗng nhiên thay đổi và trở nên thân thiết với Thảo Ngọc khiến Khánh An cảm thấy bất an.
Một buổi chiều, khi đang ngồi ở góc lớp và quan sát, Khánh An không thể không nhìn thấy cảnh Thảo Ngọc cười đùa vui vẻ với Mai Phương. Cô biết rằng Thảo Ngọc rất dễ hòa nhập với mọi người, nhưng cô lại lo lắng liệu cô bạn năng động ấy có thực sự hiểu Mai Phương như cô vẫn nghĩ.
Khánh An nhìn chăm chú vào họ, tâm trạng nặng trĩu. Cô thở dài, lướt qua dòng suy nghĩ trong đầu. "Liệu Thảo Ngọc có thật sự hiểu Mai Phương không?" Khánh An tự hỏi, một phần trong cô cảm thấy vui mừng vì Mai Phương cuối cùng cũng tìm được một người bạn, nhưng một phần lại cảm thấy bất an. "Mai Phương, cậu có thể để ai khác vào thế giới của mình sao?"
Trong lúc đó, Mai Phương và Thảo Ngọc vẫn đang trò chuyện vui vẻ. Thảo Ngọc kể cho Mai Phương nghe về những bộ phim mà cô mới xem, những bức tranh mà cô đã vẽ gần đây. Mai Phương lắng nghe, đôi khi còn chia sẻ về những cảm xúc của mình qua từng nét vẽ, những câu chuyện cô chưa bao giờ dám kể với ai ngoài Khánh An.
"Mai Phương, tớ cảm giác như cậu đã thay đổi nhiều từ khi chúng ta bắt đầu làm bạn," Thảo Ngọc nhận xét, đôi mắt cô ánh lên sự quan tâm. "Cậu cười nhiều hơn, nói chuyện thoải mái hơn, và tớ rất vui khi được cùng cậu chia sẻ sở thích này."
Mai Phương mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng cô lại đang cảm thấy một chút lo lắng. Cô không biết liệu mình có thể duy trì mối quan hệ này lâu dài được không. Đôi khi, cô cảm thấy Thảo Ngọc giống như một tia sáng trong cuộc đời cô, nhưng cũng có lúc cô lại cảm thấy như mình đang mất đi một phần bản thân.
Vào một ngày khác, Khánh An quyết định tìm cách tiếp cận Thảo Ngọc. Cô không thể cứ ngồi yên và quan sát mà không làm gì. Dù không muốn tỏ ra quá quan tâm, nhưng Khánh An cảm thấy có điều gì đó cần phải làm rõ. Cô biết, nếu Mai Phương đã bắt đầu cởi mở hơn với Thảo Ngọc, thì cô không thể cứ đứng ngoài cuộc.
Với vẻ ngoài tự tin, Khánh An tìm đến Thảo Ngọc khi cả hai đang cùng nhau ăn trưa. Cô ngồi xuống đối diện Thảo Ngọc, nở một nụ cười tươi nhưng ánh mắt có phần nghiêm túc.
"Chào Thảo Ngọc," Khánh An bắt đầu, giọng nhẹ nhàng. "Dạo này tớ thấy cậu và Mai Phương khá thân thiết nhỉ?"
Thảo Ngọc ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Khánh An, nhưng rồi cô nhanh chóng mỉm cười. "Ừ, chúng mình đã làm bạn với nhau được một thời gian rồi. Tớ rất vui vì có thể làm quen và chia sẻ sở thích với Mai Phương. Cậu biết đấy, cô ấy vẽ rất đẹp và thực sự rất tài năng."
Khánh An gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Thảo Ngọc. "Tớ cũng rất vui khi thấy Mai Phương có thể mở lòng với người khác. Nhưng tớ chỉ muốn chắc chắn rằng cậu hiểu cô ấy thật sự. Mai Phương... không phải là người dễ dàng chia sẻ với ai đâu."
Thảo Ngọc có chút ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng thắn này của Khánh An. Cô đã quen với việc mọi người thường hay hỏi về Mai Phương, nhưng chưa bao giờ ai lại nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy.
"Khánh An, tớ hiểu cậu lo lắng," Thảo Ngọc đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu sự chân thành. "Mai Phương rất đặc biệt, và tớ tôn trọng sự riêng tư của cô ấy. Tớ không muốn làm cô ấy khó xử hay tổn thương. Mối quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè, và tớ rất trân trọng điều đó."
Khánh An im lặng lắng nghe, cảm giác bớt lo lắng hơn một chút. Cô không muốn làm Mai Phương cảm thấy áp lực hay khó chịu khi có người khác lo lắng cho cô. Cũng như Thảo Ngọc, Khánh An chỉ muốn điều tốt nhất cho bạn mình.
"Ừ, tớ chỉ muốn chắc chắn là cậu hiểu Mai Phương," Khánh An nói, mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu là người rất tuyệt vời, và nếu cậu có thể khiến Mai Phương cười, khiến cô ấy cảm thấy thoải mái, thì tớ cũng rất vui."
Thảo Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. "Cảm ơn cậu, Khánh An. Tớ sẽ luôn tôn trọng Mai Phương, vì cô ấy là một người rất đặc biệt."
Khánh An cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô hiểu rằng đôi khi, sự lo lắng của mình chỉ là do sự bảo vệ quá mức với Mai Phương. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, nếu Mai Phương thực sự cảm thấy hạnh phúc và thoải mái bên Thảo Ngọc, thì cô không nên cản trở. Mối quan hệ giữa họ có thể chỉ mới bắt đầu, nhưng ít nhất, Thảo Ngọc đã cho thấy rằng cô là người đáng tin cậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro