[GL]Từ Khi Nào
Chuyến bay từ Anh đến Việt Nam vừa mới hạ cánh.
Trong đám đông náo nhiệt ùa ra từ sân bay đông như đàn kiến, một thân ảnh cao gầy, nổi bật với mái tóc màu bạch kim được cắt tém ngắn gọn gàn, làm nổi bậc cái cổ cao, kèm với bộ đồ trắng từ đầu đến cuối, kéo theo sau là một chiếc vali có in lên hình lá cờ Anh Quốc.
Dáng người ấy cứ thế di chuyển đơn độc ra khỏi sân bây
"Thiên Bảo!!! ở đây nè cháu" Một người đàn ông già trong bộ quần áo đặc trưng của quản gia thường mặc ở phương Tây đang ra sức gọi người kia.
"Bác Tâm! con đã bảo là khi con ở Việt Nam bác gọi con là Bảo được rồi mà"
"Được rồi, được rồi... Con mau vào xe đi. Ở nhà mẹ con đang sốt ruột chờ con về đấy. Phu nhân lo lắng từ hôm qua kia kìa, cứ đi qua đi lại trong nhà không người, ăn không ngon ngủ không được chờ con về đấy"
"Mẹ lại thế rồi, sao cứ lo lắng thái quá lên thế, đây có phải lần đầu con đi máy bay đâu" vừa nói cậu lại vừa vò mớ tóc màu bạc kim của mình, mặt mày thì nhăn nhó.
Bác quản gia thấy hành động đó cười phì một tiếng, hình ảnh cô nhóc 18 tuổi tinh nghịch với mái tóc tém màu bạc kim với ánh mắt kiên định nhất quyết muốn đi du học khi nào. Mà giờ đã tốt nghiệp trường đại học Edinburgh kèm với bằng tiến sĩ loại ưu. Dáng vẻ cũng khác hẳn, từ phong thái, nét mặt đều trưởng thành, mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều.
"Tài xế, chạy về dinh thự" Giọng người quản gia già nghiêm tắc và dứt khoác ra lệnh.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đi
Cậu nhìn ra ngoài kính xe. Nhớ lại quá khứ đã qua, cũng đã qua 7 năm rồi, từ khi cậu quyết định đi du học. Cảm xúc vẫn vậy, sự vấn vương? kỉ niệm về tình yêu lẫn tình bạn. Cậu đều không có một chút để ghi nhớ. Cậu cũng muốn lắm chứ, muốn có một tình bạn sâu sắc, muốn có một mối tình mà ta có thể lưu luyến một chút ngọt ngào - đau đớn khi ta nghĩ về nó. Tưởng rằng khi đi sang Anh thì mọi thứ sẽ thay đổi, cậu luôn tự nhủ rằng có lẽ ở nơi cậu từng sống không phải là nơi dành cho cậu. Cũng đúng, khi sang Anh cậu kết được rất nhiều bạn. Cậu tìm được những người bạn phù hợp với mình. Nhưng còn tình yêu? Sao nó cứ trốn tránh cậu mãi vậy? Khi cậu đặt ra câu hỏi đó cậu lại tự cười nhạo bản thân... Ai trốn tránh ai cơ chứ.
Dòng suy nghĩ cứ thế trôi mãi cho đến khi tiếng bánh xe kêu lên vì dừng lại đột ngột, tiếng mở cửa xe đánh thức cậu khỏi những suy nghĩ vẫn vơ.
"Tới nhà rồi thưa cô" Người tài xế lên tiếng.
Ra khỏi xe, chưa kịp bước vào nhà thì cậu đã bị giật mình bởi cái ôm bất ngờ của một người phụ nữ trung niên, tuy tuổi bà thuộc hàng bốn, năm. Nhưng bà rất đẹp, đẹp theo kiểu quý phái, sang trọng mà các quý phu nhân nhà danh giá thường có.
"Ôi con gái cưng của mẹ, lại đây mẹ ôm con nào, sao lại gầy đi nhiều vậy. Qua bên Anh con làm biếng nên không ăn đầy đủ đúng không. Sau này còn ốm như vậy nữa thì có khóc quỳ bên chân mẹ mẹ cũng không cho con đi nữa đâu"
"Được rồi mẹ của con, mẹ lớn tuổi rồi nên hay quên đúng không? Lần này con về là định cư luôn ở Việt Nam mà. Con gái thương mẹ nên mới từ bỏ sự nghiệp sáng lạng bên Anh về đây chăm sóc mẹ, như vậy mà mẹ còn trách con nữa sao?" Cậu cười hì hì vuốt lưng mẹ an ủi, cậu thương mẹ lắm. Mẹ là người vĩ đại nhất và là người giúp cậu có động lực để học tập, vì muốn chăm sóc mẹ, muốn mẹ đỡ lo lắng nên cậu cố gắng học giỏi, và cũng cố gắng giấu đi con người thật của mình.
"Con nhỏ này! muốn ăn đòn không hả. Mới về đã chê mẹ già rồi. Nhanh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, xuống ăn cơm rồi còn nghĩ ngơi nữa." Khi nghe xong lời con gái nói bà rất hạnh phúc, có con cái biết nghĩ đến mình, biết lo lắng cho cuộc sống của mình khi tuổi đã lớn có bậc cha mẹ nào mà không cảm động cơ chứ. Bà sinh ra chỉ có 2 đứa con, một trai một gái. Mặc dù 2 đứa ai cũng có hiếu, nhưng chỉ có con gái là quan tâm và lo lắng từng li từng tý cho mẹ nhất, sao mà không thương cho được.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu đi xuống ăn tối. Nhà hôm nay chỉ có 3 mẹ con. Thằng em của cậu nay cũng đã lớn, nhìn cũng ra dáng đàn ông phết đấy chứ.
"Hey, bro. Dạo này sao rồi"
"Sao là sao bro, haha em vẫn khoẻ re à. Hai đi học về chắc mệt lắm nhỉ, vào bàn ngồi ăn đi. Hôm nay mẹ làm nhiều món ngon lắm, mừng hai về đó"
Cả 3 người ngồi ăn cơm vui vẻ, cậu cũng chẳng thèm hỏi xem lý do tại sao ba cậu hôm nay lại không về.
Sau giờ ăn tối
"Ê Đức, hai định về nghỉ ngơi 2 tuần sau đó hai sẽ đi tìm việc. Em có biết chỗ nào đi chơi đỡ chán không dẫn hai đi cho tư thái đầu óc xem"
"Chuyện nhỏ như con thỏ, em dẫn hai đi chỗ này vui lắm nè. Hay là mình đi bây giờ đi. Hai chắc cũng không có mệt đi chơi đâu há, lên thay đồ tắm rửa đi 2 chị em mình đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro