Chương 5
"Ưm~ mẹ" Bối Trạch thân thể run rẩy, cố gắng lùi về sau.
Nhan Ca lại sợ bé con đầu đụng phải phía sau vách tường, nàng nhanh tay chặn lại.
"Cẩn thận"
Bối Trạch nhìn trước mắt khuôn mặt nữ nhân có chút say, ánh đèn vàng từ phía trên hắt xuống, nét đẹp cô ấy trong lúc này thật sắc sảo.
Tiếng máy sấy tóc phù phù trong phòng, Bối Trạch ngồi im hai tay rất nghiêm chỉnh đặt trên đùi, lưng thẳng tắp.
Phía sau Nhan Ca thay con gái sấy tóc, tay xoa xoa mái tóc bé con, thật mềm.
Nhan Ca cảm giác bé con có chút căng thẳng nàng vuốt nhẹ lưng con gái.
"Không cần căng thẳng"
Bối Trạch cảm giác như cô một dòng nhiệt lưu chạy dọc sống lưng. Nàng thân thể cảm thấy thật nhột.
"Bối nhi, đêm nay dì Thẩm không về con ngủ với mẹ sao?" Nhan Ca nhìn con gái hỏi.
Bối Trạch dời tầm mắt khỏi trang giấy, nàng ngẩn đầu nhìn đối phương một thân váy ngủ hồng nhạt, khuôn mặt bất giác đỏ thành một mảng.
"Dạ không, phòng dì Thẩm con ở vẫn được, mẹ ở phòng con là được rồi"
"Dù gì con còn nhỏ ngủ một mình không an toàn chi bằng chúng ta cùng nhau" Nhan Ca vừa nói vừa đi đến bên giường của con gái, dáng vẻ rất tự nhiên mà ngồi xuống, nàng thả gối trong tay, bắt đầu nhìn chằm chằm bé con.
Bối Trạch nhìn một loạt hành động vừa diễn ra có cảm giác nói không nên lời, nàng có sự lựa chọn sao?.
Nhan Ca nhìn bé con nhà mình vẫn chưa ngủ, nàng nhăn mày.
"Bối nhi thế nào có chưa ngủ?"
Bối Trạch nhìn văn kiện trên màn hình, tay không ngừng gõ phím.
"Mẹ ngủ trước đi"
Nhìn con gái một mực không nghe lời, Nhan Ca đến gần phát hiện bé con đang soạn thảo văn bản trên máy tính.
"Con làm cái gì đấy?"
"Xong rồi, đi ngủ thôi" Bối Trạch lập tức thoát khỏi giao diện ứng dụng, nàng tắt máy, bộ dáng mệt mỏi đi về phía giường.
Nhan Ca thấy hành động bé con rất kì lạ, nhưng hiện tại người cũng đã muốn ngủ, cũng không thể nói gì khác.
Nhan Ca nhìn một loạt hành động của con gái, chỉ thấy con bé mở tủ quần áo lôi ra một tấm niệm lớn, trải xuống sàn cứ thế mà nằm ngủ.
"Ngồi dậy, con đây là chê mẹ hôi sao? Ngủ cùng cũng không muốn?" Nhan Ca trong lòng khó chịu, nàng đến gần đem Bối Trạch kéo dậy.
"Không phải, chỉ là..." Bối Trạch bị kéo lực đạo không mạnh không nhẹ nàng hai tay vịn vai đối phương.
"Là cái gì?" Nhan Ca hai tay ôm eo con gái hỏi.
Đợi mãi không thấy con bé trả lời,nàng dứt khoát đem người đẩy lên giường.
"Không nói thì ngủ cùng mẹ" Nhan Ca nói rồi đem Bối Trạch ôm vào lòng xong lại lấy chăn phủ lên người cả hai.
Bối Trạch nhíu mày, nàng thầm nghĩ đây là người phụ nữ ba mươi mấy tuổi sao? Còn có thể trẻ con đến vậy.
Không gian xung quanh yên tĩnh, ánh sáng từ đèn ngủ phía trên hắt xuống mờ ảo.
"Bối nhi, mẹ xin lỗi...xin lỗi" Nhan Ca nhăn mày, diện sắc thống khổ. Vòng tay càng siết chặt người trong lòng hơn.
Bối Trạch nghe được tỉnh giấc, nhìn trước mặt diện sắc thống khổ người, eo bị siết chặt. Bối Trạch khó khăn cử động, bên vai cảm giác ấm nóng.
Nhan Ca vừa tỉnh dậy nàng theo thói quen quờ quạng tay vị trí bên cạnh trống rỗng.
Nàng ngồi dậy nhanh chóng xỏ dép lông đi xuống nhà.
"Bối nhi"
Nàng vừa đi vừa gọi, nhìn đến bên trái nhà bếp thấy con gái đang chuẩn bị bữa sáng.
"Bối nhi"
"Mẹ dậy rồi sao, ăn sáng đi"
Bối Trạch đặt bữa sáng lên bàn.
"Cảm ơn bảo bối" Nhan Ca mỉm cười.
Bối Trạch chuẩn bị bữa sáng xong, cầm túi xách thay giày chuẩn bị rời đi.
"Bối nhi con đi đâu vậy?" Nhan Ca nhìn trên bàn chỉ có một phần thức ăn hỏi.
"Con đến thư viện" Bối Trạch đáp.
"Đợi chút để mẹ đi cùng con" Nhan Ca ngồi vào bàn ăn nhanh chóng xử lý bữa sáng.
"Không cần đâu, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi" Bối Trạch xoay người muốn mở cửa.
"Ngày nghỉ cũng rảnh rỗi không gì làm, mẹ đi cùng con, ngồi đó chờ mẹ" Nhan Ca tiếp tục nói.
Bối Trạch thấy không thể thuyết phục người trước mắt, nàng thở dài ngồi ở sô pha chờ.
Hai người cùng lúc xuống nhà xe, Nhan Ca tra chìa khóa bắt đầu khởi động xe.
Bối Trạch ngồi bên cạnh nắm dây an toàn cài vào.
Vốn dĩ một mình đi có thể đi xe điện nhưng hiện tại lại có thêm người, Bối Trạch chỉ đành ngoan ngoãn ngồi vào xe.
"Bối nhi, thư viện con muốn đến ở đâu?" Nhan Ca hỏi, nàng mở bản đồ trên màn hình cảm ứng của xe.
"Ở đây" Bối Trạch chỉnh bản đồ đánh dấu một địa điểm.
"Được, xuất phát"
Cả hai vào thư viện, Nhan Ca đưa mắt nhìn xung quanh, thời điểm còn sớm nên rất ít người. Thầm nghĩ bé con đi thư viện sớm vậy sao?.
Bối Trạch đi đến chỗ quen thuộc, nàng tùy tiện chọn vài quyển sách ngồi vào bàn.
Nhan Ca theo con gái thấy bé con đã chọn xong sách, bản thân không thể không có, nàng tùy ý lấy một vài quyển bắt đầu đọc sách cùng bé con.
Mới đầu không để ý, Nhan Ca đọc một lúc nhìn sang phát hiện sách bé con nhà mình xem toàn là tài chính kinh tế. Hơn nữa còn là tiếng anh.
Nhì lại sách trong tay mình, nàng đọc sách nấu ăn so với con gái nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhan Ca có thật nhiều thắc mắc, độ tuổi này không phải nên xem các thể loại làm đẹp mỹ phẩm sao?. Nàng thấy các bạn của bé con đều như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro