Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 22

Rằm tháng tám, thành Tô Châu đặc biệt đông đúc. Sau khi giao hết thảy các công vụ cho thuộc hạ, Triệu Đình vội thay thường phục, xuống phố cùng mỹ nhân.

Hôm nay Tiểu Chúc một thân hồng y trang nhã, khiến Triệu Đình nhìn đến ngây ngốc, kể ra hắn là một kẻ may mắn, vô tình thay Tiểu Chúc đuổi đám lưu manh, bằng không với thân phận hắn làm sao có thể cùng tiểu nữ duy nhất đại phú hào Diệp gia kết bằng hữu.

"Tiểu Chúc, chẳng hay tối nay muội có thời gian cùng ta ra sau núi thả đèn không? Hôm nay trung thu, hẳn sẽ rất vui" Triệu Đình theo bên cạnh Diệp tiểu thư, ngẩng cao đầu xem bao ánh nhìn ganh tỵ của người xung quanh.

Triệu Đình không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác, với hắn, chuyện gì có thể cho qua, tốt nhất cứ nhắm mắt làm ngơ. Ngày ấy hắn ra tay cứu Diệp tiểu thư, chẳng qua cũng vì vẻ ngoài nàng thu hút hắn. Đến sau này hắn mới nhớ ra trước đó họ từng gặp nhau một lần tại trà lâu. Hắn cho đây là duyên phận giữa hai người.

"Đêm nay Tiểu Chúc có hẹn cùng cha ngắm trăng, mong Triệu công tử thứ lỗi" Tiểu Chúc nhẹ nhàng mỉm cười từ chối.

"Không cần khách khí như vậy. Nếu muội bận, chúng ta hẹn lần sau đi vậy" Triệu Đình cười, dừng lại cùng Tiểu Chúc xem lồng đèn, vừa lúc nhìn thấy tiểu nha hoàn ở Túy Hoa lâu. Nữ tử đi bên cạnh dùng khăn lụa mỏng che mặt, người này hẳn là Yên Nguyệt, người khiến bao nam nhân Tô Châu mê mệt đi. Triệu Đình thầm nghĩ, ánh mắt không giấu được khinh miệt, vì một Yên Nguyệt mà Tô Châu xảy ra không ít ẩu đả, hắn suốt ngày phải lui tới thanh lâu để cho Tiểu Chúc nghĩ không tốt, giữ khoảng cách với hắn.

Đột nhiên một người đi ngang qua làm rơi tấm khăn lụa che mặt Yên Nguyệt, để lộ dung nhan nàng. Cũng không tệ. Triệu Đình thầm cảm thán.

"Tiểu Chúc, muội cũng mệt rồi, chúng ta vào trà lâu nghỉ một chốc" Thấy Tiểu Chúc có vẻ mệt, Triệu Đình vừa nói, vừa bước vào tiểu điếm cách đó không xa tìm bàn.

.

Nữ nhân va phải Yên Nguyệt xin lỗi vài lời, bỏ đi rồi nhưng Uyển Thanh vẫn rủa thầm nàng trong bụng.

"Tiểu thư có sao không?" Tiểu nha hoàn quay lại lo lắng xem Yên Nguyệt, vừa đúng lúc thấy gương mặt thất vọng của nàng, lòng chợt đau nhói. "Tiểu thư, cô quen người ban nãy?"

"Không, ta nhìn nhầm thôi." Yên Nguyệt nhanh chóng trở lại vẻ điềm đạm thường ngày.

"Tiểu thư, nếu cô không khỏe thì trở về trước đi, Uyển Thanh thay cô đến miếu Quang Âm cầu phúc." Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra của tiểu thư, Uyển Thanh đau lòng nói.

"Ta không sao"

Uyển Thanh thở dài, theo sau Yên Nguyệt.

Miếu Quang Âm hôm nay khá đông, hơn giữ giờ tỵ hai người họ mới dâng hương xong.

"Uyển nhi, ngươi trở về trước" Vừa ra khỏi miếu, Yên Nguyệt phân phó tiểu nha hoàn rồi hướng ngoại thành đi.

"Tiểu thư..." hôm nay Uyển Thanh cảm thấy Yên Nguyệt khác với thường ngày, sáng nay nàng không để mình búi tóc giúp, chỉ dùng một dải lụa nhỏ, đơn giản cột tóc ra sau lưng; bộ y phục một màu trắng thuần dường như đây là lần thứ hai nàng đụng đến; hôm nay cũng là lần hiếm hoi nàng vào miếu Quang Âm lại không đốt giấy tiền cho người kia.

Nghe gọi, Yên Nguyệt dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn Uyển Thanh lấy một lần.

"Ta... tiểu thư, thân thể cô không tốt, Uyển Thanh đi cùng cô" thanh âm tiểu nha hoàn mang theo chút khẩn trương.

Yên Nguyệt tiếp tục bước đi tựa hồ không nghe thấy lời Uyển Thanh nói.

"Tùy ngươi" Đang lúc nàng cúi đầu thất vọng, thanh âm Yên Nguyệt lại truyền đến khiến nàng thực vui vẻ bước theo sau.

Ra khỏi thành, đi thật lâu Yên Nguyệt vẫn chưa có ý định dừng lại. Với sức khỏe tiểu thư bây giờ, Uyển Thanh thật lo nàng xảy ra chuyện, cũng may nàng để mình đi theo. "Tiểu thư, cô đi nãy giờ cũng mệt rồi, chúng ta ngồi xuống nghỉ chút"

"Ngươi mệt?" Yên Nguyệt quay lại hỏi, thanh âm không nghe ra được tâm trạng nàng lúc này.

Uyển Thanh ngập ngừng không biết nên trả lời sao, không thể nói sợ tiểu thư mệt, nhưng nếu nói bản thân mệt nàng có thể đuổi mình về không?

"Được, chúng ta nghỉ chút vậy"

Uyển Thanh có chút ngạc nhiên rồi bất giác nở nụ cười bước đến đỡ Yên Nguyệt đến một gốc cây gần đó.

"Uyển nhi"

Thanh âm Yên Nguyệt khiến Uyển Thanh hơi giật mình lại có chút vui vẻ. Trong ấn tượng của nàng, tiểu thư tựa hồ chưa bao giờ bắt chuyện cùng ai.

"Ngươi tựa hồ không có bằng hữu?" Yên Nguyệt tiếp lời.

"Ân, Uyển Thanh cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng không vấn đề gì" tiểu nha hoàn mỉm cười trả lời. "Tựa hồ tiểu thư cũng không có bằng hữu, bằng không"

"Ta có một tri kỷ, nàng vì ta chịu bỏ ra bảy năm cuộc đời mình."

Uyển Thanh còn chưa nói hết câu "chúng ta làm bằng hữu" đã bị Yên Nguyệt ngắt lời.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi"

Uyển Thanh vội đứng dậy đi theo Yên Nguyệt, được vài bước, nàng quay đầu nhìn đám bảo tiêu của Túy Hoa lâu cách đó không xa. Chết tiệt! Hiếm khi tiểu thư tâm trạng tốt ra ngoài mà lại bị các ngươi theo sát như vậy, khiến nàng muốn thong thả chút cũng không được.

Chợt nảy ra một ý, Uyển Thanh cúi người nhặt một viên đá vờ vô tình ném về phía sau. Được rồi, trêu các ngươi một chút!

"Cẩn thận!"

Nghe tiếng người, Uyển Thanh hơi giật mình quay đầu lại nhìn, đám bảo tiêu lâu nay đều như rối gỗ, không phải Thôi ma ma hỏi, họ cũng không bao giờ mở miệng nói lời nào, thế nào hôm nay lại lên tiếng?

"Tiểu Chúc, có làm muội sợ không?" Triệu Đình lo lắng nhìn trên dưới Diệp đại tiểu thư một lượt, rồi mới quay lại nhìn thủ phạm. "Lại là ngươi?"

"Ngươi có ý gì?" Thấy Triệu Đình, Uyển Thanh có chút kinh ngạc, nàng chưa kịp xin lỗi, hắn đã mở miệng với giọng điệu không tốt, bao nhiêu cảm giác có lỗi cũng mau tan biến.

"Cái này là ngươi ném phải không? Mau qua xin lỗi Diệp tiểu thư cho ta!" Triệu Đình ném viên đá vừa bắt được đến trước mặt tiểu nha hoàn Túy Hoa lâu. Trước giờ hắn đều không vừa mắt nữ tử này, ở Tô Châu này ai cũng phải nể mặt hắn một phần, thế nhưng tiểu nha hoàn này không chỉ một lần dùng ánh mắt nhạo báng xem hắn. Được, xem như hôm nay ngươi không may!

"Nàng cũng không cố ý, để nàng đi đi" cô nương đi bên cạnh Triệu Đình lên tiếng khiến Uyển Thanh tăng thêm chút hảo cảm với nàng.

"Diệp tiểu thư thật hiểu chuyện, không như kẻ nào đó. Vậy Uyển Thanh đi trước"

"Đứng lại!" Triệu Đình cầm thanh đao, một cái xoay người chắn ngang đường Uyển Thanh.

"Uyển Nhi!"

Ba người lúc này mới chú ý đến  nữ tử phía xa đang đi lại.

Yên Nguyệt bước đến, kéo Uyển Thanh ra sau lưng mình. "Vị công tử đây, xin hỏi tiểu nha hoàn nhà ta đã đắc tội gì với ngươi?"

"Yên Nguyệt cô nương, cô nói xem nàng cố ý tổn hại Diệp tiểu thư, ta không truy cứu, chỉ để nàng xin lỗi Diệp tiểu thư một tiếng, nàng lại nhất quyết chống đối, đây là đạo lý gì?" Triệu Đình hạ đao, nhấn mạnh bốn chữ "Yên Nguyệt cô nương" để nhắc nhở thân phận nàng.

"Tiểu thư" Uyển Thanh khẽ gọi. Nàng vừa thấy Yên Nguyệt mỉm cười, tiểu thư đang tức giận.

"Công tử đã biết đến Yên Nguyệt, hẳn là khách làng chơi? Không bằng để Yên Nguyệt thay nàng tạ lỗi với vị cô nương kia." Ba chữ "khách làng chơi" cũng được Yên Nguyệt nhấn mạnh. Nàng vẫn lễ độ mỉm cười, nhưng bất kỳ ai cũng nhìn ra nàng không phải dễ trêu chọc. Trong một chốc liếc mắt về Diệp tiểu thư, Yên Nguyệt hơi khựng lại, nhưng lập tức trở về dáng vẻ vân đạm phong khinh ban đầu.

"Vị này là Diệp tiểu thư?" Khi khoảnh cách giữa hai người không thể gần hơn, Yên Nguyệt nhẹ giọng bên tai Tiểu Chúc hỏi, thanh âm chỉ đủ hai người nghe. Diệp tiểu thư, người chưa từng tiếp xúc quá thân mật với ai lập tức đỏ mặt lùi lại phía sau một bước.

Thấy vậy, Triệu Đình vội bước đến chắn trước mặt Diệp Tiểu Chúc. "Ngươi muốn làm gì?"

"Không phải Yên Nguyệt đã nói sẽ thay Uyển Thanh nhận lỗi sao?" Thanh âm Yên Nguyệt rất nhẹ nhàng, môi vẫn mỉm cười, nhưng khuôn mặt nàng muốn bao nhiêu lạnh lùng liền có bấy nhiêu.

"Được, xin lỗi rồi chuyện gì cũng cho qua! Không hẹn ngày gặp lại!" Triệu bổ đầu luôn khí thế hiên ngang, lần đầu tiên giận tím mặt nhưng vẫn phải cắn răng cho qua khiến tiểu nha hoàn bên cạnh Tiểu Chúc không nhịn được che miệng cười.

"Chậm đã! Ta còn chưa xin lỗi Diệp tiểu thư." Triệu Đình quay lưng chưa kịp rời khỏi đã bị gọi giật lại.

"Cái gì? Ban nãy không phải ngươi nói đã xin lỗi nàng sao?" Triệu Đình quay lại, trừng mắt nhìn Yên Nguyệt, nếu nàng không phải nữ tử hắn đã cho nàng một bài học rồi.

Yên Nguyệt lắc đầu "Yên Nguyệt chỉ nói sẽ nhận lỗi với Diệp tiểu thư, không nói đã xin lỗi"

"Ngươi..." Triệu Đình tay nắm chặt quyền, cả người run lên vì giận.

Tiểu Chúc tựa hồ cũng nén cười giữ thể diện cho hắn, nàng cảm thấy vị cô nương này thật thú vị. "Tiểu Chúc không sao, Yên Nguyệt cô nương không cần bận tâm"

Nói rồi ba người quay lưng chậm rãi ly khai. Uyển Thanh thật cao hứng nhìn theo, hôm nay chỉnh được tên ngạo mạn kia, lại có tiểu thư không thích thị phi nhưng vì mình ra mặt, nàng có thể không cao hứng sao.

"Uyển nhi, chúng ta đi!" Yên Nguyệt hướng vào thành đi, nhẹ giọng gọi tiểu nha hoàn.

"Tiểu thư, chúng ta trở về? Không tiếp tục đi sao?" Nhìn Yên Nguyệt quay trở lại, Uyển Thanh không khỏi thắc mắc.

"Bảo tiêu Túy Hoa lâu tựa hồ đã không còn kiên nhẫn" Một câu của Yên Nguyệt khiến Uyển Thanh áy náy, nếu không phải nàng chọc phá người ta, tiểu thư cũng không phải lỡ kế hoạch.

"Tiểu thư, thực xin lỗi"

"Không cần xin lỗi, ta biết ngươi không cố ý sinh sự với họ" Yên Nguyệt nhàn nhạt nói, khom người nhặt gì đó dưới đất, thất thần nhìn vật đó.

"Tiểu Thư? Cô cảm thấy không khỏe ở đâu sao?" Uyển thanh lo lắng vội đến cạnh Yên Nguyệt. Chỉ thấy trên tay tiểu thư là một khối bạch ngọc thật đẹp.

"Là nàng!" Yên Nguyệt nhìn theo hướng ba người lúc trước đã rời khỏi, cười nhẹ, nụ cười khác hẳn ban nãy. "Uyển nhi, trở về thôi!"

~~~~~Hết Chương 22~~~~~

^^ cảm ơn mọi người còn theo dõi! Nhờ mn mà au mới có động lực viết tiếp. Xie xie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro