26 - Nhẹ Nhàng
Về đến (căn nhà hiện tại tôi ở) Mợ cất xe vào góc sân rồi đỡ tôi vào ghế ngồi.
Còn khá sớm nên Hoàng và Nhân chưa ngủ, vẫn sáng đèn làm bài trong phòng. Nghe tiếng động và tiếng nói ở gian chính, hai đứa biết là tôi về nên ra ngó.
- "Ôi, mày bị sao thế này"!?? Hoàng và Nhân tiến lại chỗ tôi ngồi
- Không may bị té thôi, trời tối quá đi mất! Đúng xui. (Tôi đưa tay phủi phủi bụi trên quần)
- "Tao đã bảo rồi, mày đi thì để tao đưa đi không chịu"!!
Tôi lặng im ngồi soi lại cánh tay của mình. Lúc này hai đứa nó mới chú ý đến Mợ tôi. Kể cũng hay, Mợ ngồi ngay cạnh tôi mà chúng nó không để ý. Chẳng lẽ nẫy giờ không chào, giờ lại chào.
- "Chúng cháu cảm ơn cô đã đưa nó về ạ, để cháu đưa cô về không kẻo tối muộn mất"! Nhân đề nghị với Mợ
- Không. Hôm nay Mợ ấy sẽ ngủ lại đây với tao.
Mợ nhìn hai đứa nó, cười nhẹ. Hai đứa nó nhìn tôi rồi lại nhìn qua Mợ.
- "Vậy mày lo đi ngủ đi, để bài đấy tao chép luôn cho, không lại đau".
- Thôi, chữ mày xấu lắm, xin cảm ơn.
Nó bắt đầu đưa ánh mắt không vừa lòng về phía tôi rồi nhếch cái mép lên.
- Ấy ấy, tao đùa thôi! Cảm ơn mày nhé!
- "Nhờ cô xem chừng nó giùm cháu, có gì cô cứ gọi bọn cháu nhé! Phòng bọn cháu ngay bên kia dãy cây thôi"! Nhân thấy Hoàng dỗi nên nói với Mợ.
- "Ừ, mấy đứa cứ lo học xong rồi nghỉ ngơi đi, để cô chăm sóc Anh". Mợ gật đầu
- "Cháu cảm ơn cô".
Mợ đỡ tôi đi về phòng theo hướng tôi chỉ. Chỉ có vấn đề ở tay thôi, nhưng Mợ làm như tôi đau khắp người vậy.
- "Đồ Anh bẩn quá, để Mợ tìm đồ cho Anh thay nhé"!
- Thôi ạ, cháu tự lo được. Mợ ăn cơm tối chưa? (Tôi níu lấy tay Mợ)
- "Mợ ăn rồi" ...
- Thật ạ? (Tôi nheo 2 mắt hỏi Mợ)
- "Th..thật mà! Anh làm như Mợ lừa Anh vậy". Mợ tránh ánh mắt của tôi
- Mợ cũng lo nghỉ ngơi sớm đi, cháu đọc bài một lát sẽ ngủ ạ.
Nói rồi tôi đứng dậy, tiến tới bàn học ngồi xuống. Không viết được bài ngay thì mình cũng nên học bài sương sương. Để Mợ ngồi trên giường nghỉ ngơi, dù sao thì Mợ cũng đã mệt rồi. Với cả hiện tại tôi cũng không biết nói gì ...
- "Anh này"... Mợ ngập ngừng gọi tôi
- Vâng? (Tôi vẫn nhìn quyển vở mà trả lời)
- "Mợ cảm ơn Anh" ...
- Có gì đâu mà Mợ phải cảm ơn! Việc nên làm thôi ạ.
Mợ lại im lặng.
- Cháu muốn bảo vệ Mợ. Vì Mợ quan trọng, ít nhất là đối với cháu. (Tôi vẫn nhìn xuống quyển vở mà nói)
Mợ vẫn một mực im lặng, đột nhiên tôi thấy ngại vì những gì mình nói.
Trên bàn tôi có một cái gương nhỏ, tôi không dám quay lại đối diện với Mợ nên đành nhìn vào mặt gương.
Và kìa... Đôi hàm tiếu của Mợ đang cười miếng chi ...
Cũng không có gì bất ngờ vì Mợ vốn là người hay cười, lại thêm có người quan tâm săn sóc thì đương nhiên là Mợ sẽ vui rồi. (Xin người đọc hãy gõ u đầu HA)
Thấy Mợ cười tôi cũng bớt lo, quay sang nói với Mợ:
- Mợ nằm xuống đi ạ.
- "H..hả"? Mợ nhìn tôi, giọng nhỏ đi
- Mợ nằm xuống ngủ đi, Mợ cũng mệt rồi, ngồi đấy làm gì?
- "À... Mợ đợi Anh ngủ chung".
- Mợ cứ ngủ trước đi, cháu đi thay đồ rồi vào ngay! Áo này mặc nóng nực quá.
- "Để Mợ giúp cho! Tay Anh đang đau mà".
- Mợ nói đấy nhé!
Mợ không nói gì, lấy bộ đồ trong tủ quần áo rồi tiến đến đỡ lấy tôi.
Biết là Mợ đang quan tâm mình nên tôi cũng không can, chỉ là tôi đau tay thôi, không hề đau chân. :))
Đỡ tôi đến nhà tắm, tôi tưởng Mợ sẽ đứng bên ngoài thôi, nhưng lại thấy Mợ tiếp tục đi vô trong nên tôi cũng kệ. Chỉ cần Mợ không ngại là được, chứ mặt tôi dày mà.
- "Hay Mợ cắt cái áo này để cởi ra cho dễ, mai mốt Mợ mua lại cho Anh cái áo khác nhé"?
- Mợ làm sao cũng được hết ạ, cháu đều nghe Mợ.
Nghe vậy Mợ ra sân giếng lấy cái kéo nhỏ trên nắp giếng, mang vô cắt bỏ cái áo của tôi. Từng thao tác của Mợ đều nhẹ nhàng, như kiểu sợ rằng chỉ cần lỡ mạnh tay một chút thôi thì tôi sẽ đau đớn rồi nằm ngay ra mặt đất.
Tôi chỉ cao hơn Mợ một chút, nên có thể nhìn rõ gương mặt Mợ hiện tại. Đúng là Mợ không ngại, chắc do lo cho tôi thật nên quên ngại rồi.
Đến khi cắt hết cái áo Mợ mới chợt nhìn thẳng vào cơ thể thôi. Đây, ngay lúc này hai bên má của Mợ mới bắt đầu phiếm hồng.
- "Anh đứng đây, đợi Mợ vò khăn lau người cho".
- Dạ.
Vò xong cái khăn Mợ bắt đầu tiến đến. Mợ lau cổ trước tiên, kéo xuống khoảng ngực, rồi lại sau lưng, cuối cùng lau cánh tay lành và chỗ tay không bị đau của tôi.
Lau xong Mợ lại quay ra vò khăn, âm thầm và nhẹ nhàng. Nếu dế không kêu thì tôi sợ tiếng tim đập dồn dập của Mợ đã to hơn (Vâng, gần đến mức tôi đã nghe được).
Thấy không khí có phần ám muội, tôi đành lên tiếng để phá tan bầu không khí ấy:
- Ui ui, cháu mỏi lưng quá đi mất ...
- "Anh chờ một chút, xong ngay đây"!
Mợ vươn tay lấy cái áo trên sào rồi nhanh chóng khoác lên người tôi.
Tôi nhìn hai bàn tay của Mợ nhẹ nhàng cài từng cúc áo mà nói:
- Sao lại mặc sơ-mi vậy ạ?
- "Anh không nhấc tay lên được thì nên mặc sơ-mi để lúc mặc và lúc cởi dễ hơn". Mợ ôn tồn giải thích
- "Chút nữa Anh có muốn ăn thêm cơm không "?
Nghĩ đến việc rất có thể Mợ chưa ăn cơm tối nên nói nói ngay: - Có ạ, tất cả cháu đều nghe Mợ.
Mợ khẽ cười, tay cài nốt chiếc cúc cuối cùng.
- Mợ ...
- "Sao thế"? Mợ giương đôi mắt nhìn tôi
- Lúc bị té, cháu làm vỡ cái vòng của Mợ mất rồi, cháu xin lỗi ...
- "Không sao, vòng có thể mua lại cái mới, bây giờ Anh lo nghỉ ngơi cho tốt là được".
- Vâng... Cháu cảm ơn Mợ.... Mà Mợ ơi?
- "Mợ nghe đây"... Mợ thì thào
- Để cháu tự thay quần được rồi, Mợ ra ngoài chờ cháu một lúc nhé? Quần ngắn nên mặc dễ thôi! (Nếu để Mợ giúp chắc tôi sẽ ngất vì ngại thật, cái gì chứ cái này thì ngại)
Mặt Mợ thoáng đỏ như quả táo chín, Mợ gật gật đầu bồi thêm một câu: - "Có gì Anh phải gọi Mợ ngay nhé! Mợ đứng ngoài đây thôi".
Tôi khép lại tấm mành sau khi Mợ đi ra ngoài, tự thay nốt số còn lại, và cũng thấy chẳng khó khăn mấy. Vốn dĩ ngay từ đầu đã không cần phiền đến Mợ rồi.
Xong xuôi, tôi đưa tay vén tấm mành đi ra ngoài, Mợ thấy tôi cũng tiến tới đỡ lấy.
- Giờ Mợ đi ăn cơm với cháu được không? Cháu không muốn ăn cơm một mình đâu ...
- "Anh yên tâm, Mợ sẽ ở bên cạnh chờ Anh ăn xong".
- Thôi, cháu no rồi nên không muốn ăn nữa.
- "Ơ. Anh ăn đi, Mợ sẽ ăn cùng Anh". Mợ đến chịu nên cũng đồng ý.
- Vâng! Tất cả cháu đều nghe theo Mợ!
- "Nghe Mợ dữ rồi đó". Mợ nhấn nhẹ vào trán tôi
Tôi và bọn Hoàng, Nhân có thói quen là đồ ăn còn dư sẽ được bỏ gọn vào một đĩa và cất trong chạn đậy kín, nên để đến tối khuya vẫn chưa thể hư được, trong thời gian chưa hư thì bọn tôi sẽ tranh thủ chén hết cho đỡ phí.
Mợ giúp tôi lấy bát đũa, xới cơm, gắp thêm đồ ăn rồi giúp tôi ăn cơm. Trước đó Mợ còn hâm lại đồ ăn một lần.
Có vẻ hai đứa học bên phòng biết có người đột nhập nhà bếp nên cũng mò xuống.
- "Cô với Hoàng Anh đang ăn cơm ạ"? Nhân nhìn tôi cười cười hỏi
- "Ừm, Anh muốn ăn cơm, hai đứa cũng ngồi ăn đi, đồ ăn cô hâm lại rồi, vẫn còn nóng". Mợ nói nhưng vẫn thổi miếng cơm nóng hổi trong lòng thìa sứ
Hai đứa nó nhìn tôi được Mợ lo cho như con, cặp mắt bắt đầu híp lại cười cười, đương nhiên là Mợ không nhìn thấy.
Chỉ có Hoàng ngồi ăn cơm, Nhân chỉ lấy nước rồi đứng nói chuyện qua lại cho vui. Ấy vậy mà lại làm bữa cơm trôi qua nhanh hơn hẳn.
Xong bữa cơm hai đứa nó giục tôi và Mợ đi ngủ còn bọn nó sẽ lo tắt đèn. Mợ cũng cảm ơn rồi đỡ tôi về phòng ngủ.
- "Anh ngồi một chút đi, vừa ăn xong chưa được nằm ngay đâu". Mợ để tôi ngồi lên ghế
- Vâng, tất cả đều nghe theo Mợ.
Chỉ thấy Mợ khẽ cười, đi đến bên giường vươn tay bỏ màn xuống, xong lại giắt màn kín đáo.
- "Mai Mợ ở lại với Anh được không? Để Anh một mình Mợ không yên tâm. Với cả bạn Anh toàn con trai, đâm ra việc chăm sóc chắc chắn sẽ không tiện". Mợ vừa sắp xếp chăn gối vừa nói
- Vâng ạ, Mợ muốn ở đây bao lâu cũng được, cháu đều nghe theo Mợ!
Mợ dừng bàn tay đang vuốt gối, liếc nhẹ về phía tôi ra vẻ hờn giận.
Ngồi nói chuyện đầu làng cuối xóm một hồi Mợ mới hỏi tôi:
- "Anh đi ngủ chưa? Bây giờ Anh đi ngủ ngay thôi, cũng muộn rồi".
- Vâng, tất cả nghe theo Mợ.
Mợ lại liếc tôi thêm lần nữa. Thành ra tôi cũng biết rén mà leo lên nằm cạnh Mợ. Tôi thấy Mợ buông nhẹ suối tóc, tay vuốt vuốt vài cái cho tóc dàn ra rồi cũng nằm xuống cạnh tôi. Mợ kéo chăn lên cao cho tôi, xong tay còn xoa đầu, giục:
- "Anh ngủ đi, nhìn gì mà nhìn hoài vậy"?
- Tại vì cháu thấy Mợ đẹp quá trời đẹp luôn! Nên cháu muốn nhìn suốt suốt!
- "Ý mấy người là đến lúc tôi xấu rồi thì mấy người sẽ không còn muốn nhìn tôi nữa chứ gì"?
- Mợ sẽ mãi đẹp mà, có trở thành thế nào đi nữa thì Mợ vẫn đẹp! Ít nhất là đối với cháu.
Mợ chỉ cười nhẹ xong quay lưng lại với tôi, thành ra tôi chỉ quan sát được bờ vai gầy của Mợ nhẹ run lên. Bờ vai đã gánh vác, tần tảo lo toan, đã chịu gần như đủ nhọc nhằn trong cuộc đời kể từ khi lấy Cậu.
Thấy Mợ im lặng không nói, tôi nghĩ Mợ đã ngủ nên cũng dần chìm vào giấc mộng.
Tôi chỉ cảm nhận được trong lúc bản thân đương ngủ say, đã có một bàn tay vuốt ve khuôn mặt mình thật nhẹ, lâu lâu sẽ lại vuốt mái tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro