CHƯƠNG 55
Nói là làm,khi tan sở Hoa liền móc điện thoại ra gọi cho Hồng Nhi,gọi mãi mà không ai bất máy Hoa cảm thấy vô cùng bực bội nên đành tối chút sẽ điện tiếp cho Hồng Nhi.
Hồng Nhi khi bàn chuyện với đối tác xong mới ra ngoài xem ai gọi cho mình,thấy số của Hoa,Hồng Nhi liền điện lại hỏi chuyện.
-Hoa hả ? có chuyện gì không ? lúc nảy bận nên không nghe điện thoại được,giờ thì rảnh rồi,có gì nói mau đi,Nhi không có thời gian tán ngẫu đâu.
Hồng Nhi bàn giao công việc xong lên xe ngồi cho tài xế chở đi đến gặp đối tác khác,một tay cầm điện thoại,tay còn lại thì xem tài liệu mà nói.
-Trời,con người ta dạo này làm ăn dữ he,bạn bè gọi mà không có thời gian tiếp luôn he,hùm thôi vậy bữa nào rảnh ra nói chuyện với Hoa và Vi,ở quán cafe trước công ty Hoa nha,thôi không làm phiền bà lớn nữa bai.
Nói rồi nhanh như chóp Hoa liền tất điện thoại.
Hoa không đợi Hồng Nhi trả lời vì Hoa biết thế nào Hồng Nhi cũng hỏi này hỏi nọ cuối cùng sẽ tìm cách từ chối,vì Hồng Nhi rất ít đi chơi,lâu lâu mới đi cùng bạn một hai lần,nên Hoa chỉ còn cách đánh nhanh rút gọn này mới làm cho Hồng Nhi ngoan ngoãn đồng ý.
Hồng Nhi nghe đầu dây bên kia vừa nói xong,định khéo léo mà từ chối thì chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.Hồng Nhi nhìn chiếc điện thoại mà thầm chửi Hoa là đồ rỗi hơi.Không từ chối được,cũng không có thời gian gọi cho Hoa để trả giá,nên Hồng Nhi đành bảo với quản lí sắp lịch cho mình một ngày rảnh để đi gặp hai của nợ kia.
Trong khi đó Hoa ra dấu ok với Vi,Vi hiểu liền gọi cho Hàn Băng.
-Băng hả,nè có tin vui có muốn nghe không,nghe rồi thì phải thưởng cho tụi tôi nha.-Vi lém lỉnh nói.
-Chuyện gì,Vi biết Nhi đang ở đâu à,nói mau đi,muốn gì thì sau này tính,nói nhanh đi.-Hàn Băng vui mừng gắp gáp hỏi.
-Nhớ nha mai mốt phải thưởng cho tụi này à,đã hẹn Nhi rồi,giờ đang chờ Nhi sắp thời gian,sau đó Vi gởi cho Băng điểm hẹn và giờ gặp mặt,mà nè Nhi dạo này bận lắm thì phải,Băng biết Nhi làm gì không ?-Vi là tò mò hỏi.
Vi và Hoa đang chăm chú lấn nghe Hàn Băng trả lời vì hai người họ vô cùng thất mắt tại sao Hồng Nhi có thể cho họ vào làm trong tập đoàn Thế Giới,lại còn làm trưởng phòng và trợ lí nghiệp vụ nữa,chỉ có những người chức vụ cao mới có thể sắp xếp như thế,lại còn cân nhà,Hồng Nhi cho họ một cân nhà tuy không phải biệt thự nhưng là nó thuộc dạng cao ốc kiểu mini.
Hoa và Vi nhiều lần suy nghĩ mà không hề đoán được,xét về gia cảnh thì gia đình Hồng Nhi là khá giả nhưng không giàu,với lại cũng không giàu như vậy mà mua tặng Hoa và Vi một cân biệt thự mini,còn lại có thể giới thiệu họ vào làm ở công ty nổi tiếng.
Hoa và Vi chỉ có thể xác định là Hồng Nhi đang làm trong tập đoàn Thế Giới,hoặc là có quen ai máu mặc trong đây,để chắc ăn nên Hoa và Vi mới hỏi Hàn Băng.
-Băng cũng không biết Nhi đang làm gì,từ bữa đó đến nay Nhi giận Băng rồi,không liên lạc hay quây lại gặp Băng một lần,Băng sợ lắm,sợ một lần nữa lại mất Nhi,Băng biết mình sai rồi,là sai trầm trọng luôn.
Hàn Băng nói trong nghẹn ngào,nước mắt cũng tuông ra.
-Ừ không sao đâu,khi nào gặp Nhi thì Băng cứ nói hết tâm sự,tụi này tin Nhi sẽ không bỏ Băng đâu,có lẻ nhỏ chỉ sỉ diện và còn đang giận mới làm thế thôi,khi nào gặp Băng và được Băng nói rỏ tâm sự thì Nhi không giận nữa đâu.-Vi an ủi Hàn Băng nói.
-Ừm Băng cũng mong là Nhi tha lỗi cho Băng,thôi Băng cám ơn Vi và Hoa không phiền hai người nữa,Băng tắt máy đây.-Hàn Băng giọng buồn bã nói.
-ừm,đừng buồn nữa,bai Băng.-Vi nói lời tạm biệt rồi tắt máy.
Vi và Hoa sau khi sắp xếp xong cuộc gặp mặt của Hồng Nhi và Hàn Băng rồi thì họ mới yên tâm mà giải quyết một đống hồ sơ đang nằm trên bàn.
Từ khi vào làm trong tâp đoàn Thế Giới họ vui mừng và bất ngờ khi được làm việc ở công ty lớn,và tương lai của họ ất hẳn sẽ tiến xa hơn.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó,tuy là tiền lương rất cao,mọi thứ điều được chu toàn nhưng bù lại họ phải có năng xuất làm việc gấp đôi đối với năng xuất làm việc ở công ty của Hàn Băng lúc trước và quan trọng hơn là phải đúng giờ và có độ giải quyết cao mọi chuyện.
Tuy thế Hoa và Vi không lúc nào mà không tận dụng mọi thời gian có thể,hai người này luôn quấn nhau như sam,thời gian làm việc đã vậy,còn thời gian rảnh thì không ngừng giành cho nhau những khoảnh khất riêng tư.
Vì thế họ cảm thấy mình may mắn hơn Hàn Băng và Hồng Nhi.
Nói về gia đình Hàn Băng thì từ khi Hồng Nhi rời khỏi thì cha mẹ Hàn Băng cũng tìm cách đuổi Dung và Vũ,nhờ tày nói khéo mà họ cũng thực hiện được suy nghĩ của mình.
Dung và Vũ tuy bị đuổi ra khỏi nhà nhưng cũng không biết là mình đã nằm trong danh sách đen của cha mẹ Hàn Băng,vì cha mẹ Hàn Băng nói Hàn Băng cần không gian riêng để bình tâm về chuyện của Hồng Nhi nên họ muốn để Hàn Băng một mình suy nghĩ.
Vì cha mẹ Hàn Băng coi Dung và Vũ là người nhà nên họ muốn hai người này tạm thời đừng làm phiền Hàn Băng,cứ thế mà về lại nhà của chính mình đi,sau khi Hàn Băng nghĩ thông thì Dung và Vũ tới trò chuyện với Hàn Băng cũng không muộn.
Vì những lời nói đó mà Dung và Vũ mới ra khỏi nhà Hàn Băng,họ nào ngờ lần này là ra luôn,chứ không bao giờ còn cơ hội ở chung một nhà với Hàn Băng nữa.
Giờ Dung và Vũ là vui mừng,Vũ cũng giữ lời hứa mà đưa cho Dung kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn thế giới,Dung đương nhiên vui vẻ chấp nhận.
Hơn thế nữa,Dung còn lợi dụng Vũ giới thiệu một số công ty có tiến cho mình quen,Vũ cũng không nghi ngờ gì vì tưởng Dung là bạn thân của mình mà tận tâm giới thiệu đối tác làm ăn cho Dung.
Đến cuối cùng Vũ phải tức bực và hoang mang vì Dung đã cướp hết đối tác làm ăn của mình,ngoài ra Dung còn dụ dỗ mua lại một số cổ phần của công ty Vũ.
Giờ Dung cũng là một trong những cổ đông ở công ty Vũ,vì sự ngu ngốc của mình mà Vũ bị cha mẹ la vì Vi lại ngốc đến nỗi đem đối tác làm ăn là tập đoàn Thế Giới giao cho giặc.
Vũ lúc này là hối hận buồn bã vì đã tinh lầm người,Vũ muốn gặp Hàn Băng tâm sự nhưng không được,bế tắc,bị vỡ trách,Vũ giờ chỉ đi lan than ngoài đường phố mà thất thần không muốn về nhà,Vũ cũng không tin bất kì ai nữa.
Vũ đang đi thì bị một số thanh niên bao vây,họ chọc ghẹo và giở trò đồi bại với Vũ,Vũ cũng mặt kệ.
Nhưng rồi có một số người bước đến giải vây cho Vũ,họ mặt toàn vest màu đen rất sang trong.
Khi họ đuổi được đám thanh niên kia đi thi một thân hình và khuôn mặt quen thuộc bước đến trong sự cuối chào lễ phép của những con người thanh lịch mặc áo vest đen kia.
-Chào Vũ,lâu không gặp,sau lại ra nông nổi này,tự làm khổ mình không tốt đâu.
Thanh âm quen thuộc phát ra khiến Vũ đang ngồi cuộn tròn dựa sát góc tường phải ngước mặt lên nhìn.
-Nhi,thấy tôi như vậy cô không vui sao.
Vũ là ngạc nhiên nhưng rồi lại mặc cảm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro