CHƯƠNG 42: Thử thách
Ngồi trong xe,Hàn Băng cười tươi như hoa, một tay nắm tay Hồng Nhi,tay còn lại thì lái xe.
-Nhi khi nào mọi chuyện ổn định chúng mình mua nhà ở chung he.-Hàn Băng tươi cười nói.
-Nhi nghĩ không nhanh vậy đâu...-Hồng Nhi âu sầu nói.
Hồng Nhi thầm nghĩ:mẹ Băng không có ý cho chúng ta bên nhau nay lại thêm ba của Băng,thật là đau đầu mà.
-Nhi không muốn ở chung với Băng à.-Hàn Băng hờn dỗi buôn tay Nhi ra mà nói.
Nhi nắm lại bàn tay Hàn Băng nói.-Không phải như vậy...chỉ là mẹ Băng...nay còn ba của Băng mới từ Mĩ về....
Hàn Băng nghe những lời nói ấp úng và ngập ngừng kia cũng hiểu Hồng Nhi đang nghĩ gì,Hàn Băng lại nghĩ: mình và Nhi xa nhau đã quá lâu,quen nhau chưa được bao lâu mà mỗi người một nơi,không thể dẽ dàng buôn xuôi được,còn về phần ba mẹ họ chỉ có mình là con gái,họ sẽ không bỏ mặt mình đâu dù họ có không chấp nhận,thời gian lâu họ cũng sẽ chấp nhận thôi.
-Nhi đừng lo,qua một thời gian họ thấy chúng ta hạnh phúc bên nhau thì cũng sẽ chấp nhận thôi,còn gia đình Nhi....-Hàn Băng tinh chắc vào suy nghĩ của mình mà quả quyết nói,lại nghĩ về gia đình Nhi có giống gia đình mình mà phản đối không
-Nhi biết Băng sợ gia đình Nhi cũng là ngăn cản,nhưng gia đình Nhi đã biết lâu rồi và cũng ủng hộ Băng yên tâm đi.-Hồng Nhi cười tươi nói.
Hồng Nhi cảm thấy được phần nào an ủi vì gia đình mình không quá cổ kiến khư khư giữ quan hệ tình cảm nhất thiết là nam và nữ.
Mà họ lại rất phóng khoáng hiểu về thời đại mới mà chấp nhận con gái mình đi yêu con gái nhà người ta.
Hàn Băng nghe Hồng Nhi nói vậy cũng cảm thấy an tâm và kèm theo vui mừng.
Hàn Băng thật nôn nóng muốn diện kiến nhà vợ mình à.Vừa nghĩ tới cảnh ra mắt gia đình Hồng Nhi,thì Hàn Băng lại cười tủm tỉm.
-Băng làm gì mà cười quài dậy.-Hồng Nhi thắc mắt hỏi.
-Không Băng chỉ nghĩ khi nào ai đó dẫn bạn gái về nhà giới thiệu đây.
Hàn Băng gian xảo nắm tay Hồng Nhi ôm vào lòng ngực mình cười đầy quyến rũ nói.
-Ừm...khi nào ba mẹ Băng đồng ý....thì chúng ta cùng....về nhà Nhi....ra mắt ....người nhà Nhi.
Hồng Nhi mặt ửng hồng càng nói thanh âm lại càng nhỏ dần.
Tuy thanh âm của Hồng Nhi rất nhỏ nhưng Hàn Băng vẫn rất thính tai mà nghe Hồng Nhi nói gì.
Cười khoái trá Hàn Băng nói.-Nhớ à nha,dù ba mẹ Băng có đồng ý hay không thì Nhi cũng phải cho Băng gặp gia đình vợ mình chứ.
Hồng Nhi nghe tiếng vợ mình liền cảm thấy vô cùng không được tự nhiên,lại nhìn thấy Hàn Băng cười gian tà khiến cho Hồng Nhi chỉ cuối đầu đáp ứng mà vành tai đã đỏ đến hết muốn đỏ được nữa.
Lòng Hồng Nhi một bên là vui,một bên là lo về gia đình Hàn Băng,lại còn nghĩ: cái người này thường ngày làm việc rất nghiêm túc,khuôn mặt đối với người khác cũng là nghiêm nghị,nhưng sao đối với vấn đề trở ngại tình cảm lại là ngây thơ đến thế,đúng là hết biết nói nỏi.
Hồng Nhi tuy là u phiền nhưng nhìn cái mặt tươi cười kia thì mọi âu lo cũng tan biến.
Chạy xe đến nơi,Hàn Băng và Hồng Nhi xuống xe hai người nắm tay nhau đi vào khách sạn,Hàn Băng là lúc này đang nghĩ tới việc ăn tươi Hồng Nhi ra sao,còn Hồng Nhi là nghĩ mình nên đi tấm hay là ăn tối tiếp đây.
Mỗi người một ý nghĩ,nếu ai mà biết Hồng Nhi lúc nãy đã ăn rất nhiều món ăn ngon ở hội chợ ẩm thực rồi thì nhìn nếu có thể nhìn xuyên vào suy nghĩ của Hồng Nhi mà không khỏi kinh ngạc,trong đầu Hồng Nhi bây giờ toàn là món ngon ở khách sạn.
Nhìn con cừu non đang ngớ ngẩn kia khiến Hàn Băng muốn mằn ngay tại chỗ,hành động nhanh hơn suy nghĩ
Hàn Băng chưa đi tới cửa nhân lúc cảnh vật không rõ ràng và bị màn đêm che phủ Hàn Băng liền kéo tay Hồng Nhi .
Hồng Nhi bị kéo tay mịnh về phía Hàn Băng nên đương nhiên bất ngờ nhàu đến ngay trước mặt Hàn Băng,môi chạm môi,Hồng Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng đã lâu hai người chưa ném qua mật ngọt của nhau nên Hồng Nhi cũng là đáp trả.
Đầu lưỡi của Hàn Băng dần thâm nhập vào để cùng đầu lưỡi kia nhảy vũ điệu điên cuồn,ánh mắt mơ màn mà hai người cùng thưởng thức hương vị của nhau.
Hồng Nhi tay ôm cổ Hàn Băng,còn Hàn Băng là dùng một tay ôm cái eo nhỏ nhắn kia,tay còn lại thì đặt lên vuốt ve máy tóc dài đen mượt đang tung bay dưới gió kia.
Một tiếng ho khan từ đâu vang lại,hai người là gật mình ngừng đi động tác của mình.
Hàn Băng và Hồng Nhi thầm nghĩ:ai mà bất lịch sự thế không biết,đúng là đồ vô văn hóa mà.
Hồng Nhi và Hàn Băng hướng về nơi phát ra âm thanh đó.Hồng Nhi là vô cùng hoảng hốt và bối rối khi nhìn thấy hai người kia dần lộ diện mà đến gần họ.
Hàn Băng thì giật mình khó sử,tay nắm chặc tay Hồng Nhi không buôn,dùng ánh mắt quyết chiến hướng về hai người đó.
-Tiểu Băng,dù đ chơi với bạn gái cũng là không cần khuya đến thế,nhìn xem bạn con không phải là đang mệt sao.-Ba Hàn Băng như không nhìn thấy cảnh thân mặt của con mình cùng Hồng Nhi mà ôn nhu nói.
-Hồng Nhi con cũng thật là sao không tới nhà ta cùng tiểu Băng tâm sự,đã đến rồi thì cứ đến nhà ta mà ở,dù sao hai đứa cũng quá thân thiết rồi,cớ gì lại ở khách sạn,hay con khi dễ bọn ta.
Mẹ Hàn Băng cười đầy uy quyền nhìn Hồng Nhi nói.
-Con...là không phải vậy...chỉ là con vừa lên đây....nên cũng không nghĩ nhiều mà tùy tiện kiếm nơi ở tạm.-Hồng Nhi là lo sợ nhìn hai người cha và mẹ Hàn Băng nói.
-Ba mẹ sao biết con ở đây,con và Nhi không tách nhau ra đâu,mẹ đã nói rồi mà,con sẽ cố gắn tạo lặp sự nghiệp mẹ cứ yên tâm,không có Nhi còn cũng không cần sự nghiệp làm gì.
Hàn Băng quyết tâm nói rõ suy nghĩ của mình cho họ nghe.
-Chúng ta không có ý đó,vì lo cho con bị Bảo thù dai mà đeo bám nên có thuê cận vệ theo con,thấy khuya như vậy mà con chưa về nên bọn ta đến đón thôi.
Ba Hàn Băng vẫn là tồn nói nhưng ánh mắt cứ như camera quét người Hồng Nhi từ đầu đến chân.
Nghe những lời kia,cùng thái độ người tung kẻ hứng của cha mẹ Hàn Băng khiến cho Hồng Nhi vô cùng khâm phục,Hàn Băn và Hồng Nhi điều không hài tử ngốc mà không biết họ có ý định gì.
-Chúng ta đên đây cũng là vô tình biết Hồng Nhi vừa mới đến,thôi thì con và Nhi về nhà nào,hai đứa cũng là mệt rồi,ta cũng đã thu dọn hành lí của Hồng Nhi về rồi,chúng ta đi thôi.
Mẹ Hàn Băng không đợi Hồng Nhi và Hàn Băng đồng ý mà đã xoay người cùng ban Hàn Băng sánh vai bước đi.
Hàn Băng và Hồng Nhi không có cơ hội phản khán mà đành khuất phục,Hồng Nhi lại thầm nghĩ: một bà mẹ đã mệt rồi nay lại ở đâu ra ông bố,cha nuôi ơi là cha nuôi mau làm xong việc cứu con gái của người đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro