CHƯƠNG 18: Kết Thúc.
Bầu trời buổi sáng lúc nào cũng tươi mát,làm cho tâm hồn người ta trầm lắng không thôi. Hàn Băng lúc này đôi mắt vẫn đẫm lệ ,ngơ ngác nhìn bầu trời hồi tưởng lại những tháng ngày tươi vui bên cạnh Hồng Nhi ,lúc đó hai người vui vẻ biết bao ,cùng cười đùa,cùng nghịch ngợm ở mọi lúc mọi nơi...nụ cười khi đó của Hồng Nhi giờ đây vẫn còn in đậm trong tâm trí Hàn Băng ,nụ cười ấy ,những chuỗi ngày vui vẻ ấy như mới ngày hôm qua .Còn hôm nay ,hôm nay...Hàn Băng nước mắt vẫn không ngừng rơi, ngồi trong phòng của Hoa mà khóc ,Hoa và Vi thấy thế cũng cảm thấy đau lòng khôn siết.
-Băng đừng khóc nữa ,Băng đừng nghĩ tới con người vô tình ấy nữa ,Băng đừng làm mình tự khổ thêm nữa chỉ vì con người đó không đáng đâu .-Vi nói trong uất ức .
-Tuy Hoa là bạn thân của Nhi nhưng thật sự Nhi rất quá đáng, Hoa nghĩ Vi nói đúng Băng nên quên Nhi đi ,nhìn thấy Băng như vậy Hoa cũng không đành lòng.-Hoa nói với vẻ mặt khó xử.
Hàn Băng im lặng một lúc sau đó nói.-Để Băng yên tĩnh chút ,hai người ra ngoài đi ,nếu mẹ Băng điện lại hỏi thì nói là không có Băng ở đây.
Nói xong Hàn Băng nằm xuống giường lấy mền chùm kính từ đầu đến chân .Hoa và Vi thấy thế cũng im lăng đồng ý rồi đi ra.
-Cám ơn cô tối qua đã giúp đỡ ,xin hỏi cô tên gì ?.-Vi nhìn cô gái đang ngồi trên ghế salon nhìn ngấm cân nhà mà nói.
-Không có gì ,chỉ là tình cờ đi ngang thôi ,mình tên Vũ, còn mấy bạn.-Cô gái ấy tươi cười nhìn Hoa và Vi nói.
-Đây là Vi còn mình là Hoa ,người trong phòng là Băng, đây là gianh thiếp của mình có gì sau này giúp đỡ nhau nhe.-Hoa nở nụ cười vô cùng dễ thương rồi nói.
-Vũ ăn gì chưa tụi mình cùng đi ăn nha, coi như tụi mình trả ơn Vũ về việc đã cứu Băng tối hôm qua.-Vi vừa nói vừa cười, tay thì nắm tay Hoa mà chuẩn bị bước ra cửa.
-Nè thân hồi nào mà nắm tay mật thiết thế, trước mặt khách khứa mà vậy hả.-Hoa cười chế giễu nhìn Vũ ngượng ngùng rồi quay sang Vi nói.
Vi đỏ mặt ,thẹn quá hóa giận nói.-Mệt Hoa quá đi, đi nhanh đi ,còn mua đồ ăn về cho Băng nũa ,nếu để Băng ở nhà một mình thì không ổn đâu ,dậy mà ở đây còn nói này nói nọ.
Thấy hai nữ nhân này gần bóc hỏa nên Vũ nói.-Vậy chúng ta đi thôi ,không phải hai người còn phải lo cho người nắm trong phòng sau, Vũ cũng đói rồi.
Nói xong ba người cùng bước ra khỏi nhà nhẹ nhàng đống cửa .Trên đường đi ba người từ tốn tăm sự.
Hàn Băng nằm trong phòng miên man suy nghĩ ,sau đó tức tốc chạy về nhà.
-Mẹ thật ra mẹ đã nói gì với Nhi ,mẹ đã nói gì ?.-Hàn Băng tức giận thẳng tiến đến chỗ mẹ mình đang ngồi trên ghế salon mà hậm hực hỏi tới tắp.
-Mẹ chẳng nói gì ,nếu nó thật sự yêu con thì nó đã không đối xử với con như vậy ,tối qua chú Quan đã nói với mẹ về sự tình trong nhà hàn rồi ,nếu thật sự mẹ có nói gì thì nó cũng sẽ kiên quyết theo đuổi con nếu nó yêu con thật sự.-Mẹ Hàn Băng lạnh lùng nói.
Bà nhìn Hàn Băng không trả lời, nước mắt lại rơi bà nói tiếp.-Tiểu Băng con cũng thấy đó,con bé tên Nhi đó nó không yêu con thật lòng ,con nên quên nó đi ,nếu nó là thật lòng với con thì bất cứ chuyện gì sảy ra thì nó sẽ không từ bỏ con ,còn đằng này vì vài lời nói của mẹ mà nó bỏ rơi con thì con phải biết con người này không đáng tin tưởng ,không đáng để con gửi gắm cuộc đời mình.
Hàn Băng không nói thêm lời nào nữa nhanh như bay chạy lên phòng đóng cửa lại, vừa khóc vừa suy nghĩ những lời mẹ mình vừa nói.
Mẹ Hàn Băng thấy con mình khóc chạy lên phòng thì bà cũng cảm thấy bức rức nhưng bà đã hạ quyết tâm đã làm thì làm cho chót ,bà bảo người làm chăm sóc tốt cho Hàn Băng ,sau đó bà điện một cú điện thoại rồi lên xe đi.
Mẹ Hàn Băng mắt nhìn lên bầu trời thở dài một hồi ,tới nơi bà tao nhả bước ra xe đi vào một quán nước bình dân, bà bước tới gặp mặt một người đàn bà hiền hậu đang ngồi kế một người đàn ông ôn hòa.
-Chào ông bà tôi là mẹ của Hàn Băng cũng có thể coi tôi là mẹ của người yêu con gái ông bà.-Mẹ Hàn Băng nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn hai người kia nói.
-Chào bà ,con gái chúng tôi làm gì phật lòng bà ,để bà bận tâm, không quản xa xôi mà đến tìm chúng tôi.-người đàn bà hiền hậu đó lo lắng hỏi mẹ Hàn Băng.
-Không có gì to tát, chỉ là hai người biết con gái hai người lại đi thích con gái tôi ,tôi không ngại nói thẳng ,là bật cha mẹ chắc hẳn hai người cũng biết ai cũng muốn con mình có cuộc sống bình thường và hạnh phúc ,tôi không muốn con gái hai người lôi kéo con gái tôi vào hố sâu không đái đó nữa ,khi chúng nó chưa lúng quá sâu tôi mong hai người khuyên nhủ con gái hai người buôn tha con gái của tôi ,nếu hai người có yêu cầu gì tôi cũng chấp nhận chỉ cần chuyện này chấm dứt càng nhanh càng tốt.-Mẹ Hàn Băng thẳng thắn nói vào vấn đề chính với cha và mẹ của Hồng Nhi đang ngồi trước mặt mình.
-Chúng tôi không có ý kiến gì ,chúng tôi cũng không cần gì từ bà ,nếu không còn gì chúng tôi xin phép ,chúng tôi còn có chuyện quan trọng phải làm.-Mẹ và cha Hồng Nhi tỏ vẻ vôi vả và đồng ý đứng lên chuẩn bị bước khỏi quán.
Mẹ Hàn Băng cũng không muốn làm mất thời gian ,thấy họ có vẻ vội và đã đồng ý với ý kiến của mình nên cũng đứng dậy chào từ biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro