Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: 'Hờ'++

Mở tủ lấy vài thứ cần thiết từ bên trong tủ ra.

Hi An cầm theo mấy thứ vừa lấy từ tủ rồi đi lại về hướng ghế sofa.

Ngọc Trà cả người vô lực mềm oặt nằm trên ghế với quần áo xộc xệch.

Tiến đến gần rồi ngồi xuống bên cạnh, Hi An gạt bỏ tập sách trên mặt bàn xuống sàn rồi đặt mấy thứ vừa lấy ra lên bàn.

Chắc có lẽ do ngại ngùng, cảm thấy mất mặt nên Ngọc Trà dùng hai cánh tay che đi gương mặt nóng bừng của mình.

Nhìn qua người con gái nhỏ nhắn đang dùng cánh tay cố che đi gương mặt vẫn còn ửng đỏ xuống đến tận cổ. Cô ngồi bên cạnh đưa tay kéo cánh tay của người nọ xuống làm lộ ra đôi mắt có phần ẩm ướt, đẫm lệ.

Mặc kệ đối phương có cảm thấy ấm ức hay như nào, Hi An nhếch môi vẽ lên nụ cười lạnh nhạt rồi cúi xuống nắm lấy cằm của người bên dưới rồi nâng lên.

"Cảm thấy uỷ khuất, ấm ức lắm hả?" Ngữ điệu không nóng không lạnh vang lên đều đều.

Không nhận được hồi đáp từ người còn lại, Hi An vẫn bình thản mà khom người mặt đối mắt với đối phương.

Khoảng cách hai gương mặt cách nhau chỉ vài cm, Hi An bình đạm liếc nhìn xuống đôi môi ửng đỏ vẫn còn lưu lại dấu răng.

Cánh môi mỏng lại cong lên, Hi An lại nói với chất giọng không chút cảm thấy tội lỗi.

"Chẳng phải vừa rồi cậu vẫn còn rất hưởng thụ sao?"

Ngọc Trà tránh né ánh mắt của cô mà nhìn sang hướng khác.

Mặc kệ thái độ không tốt của Ngọc Trà, Hi An chẳng bận tâm đến mà tiếp tục những việc dang dở.

Nhìn cái áo xộc xệch bị nhào đến xuất hiện vài nếp gấp, Hi An trực tiếp đưa tay gỡ hết số khuy áo còn lại rồi cởi phăng nó đi.

Ngọc Trà lại bị dọa cho tái xanh mặt, sắc đỏ trên khuôn mặt rút đi nhanh chóng và trở nên trắng toát.

Hai tay của cô muốn bắt lấy bàn tay của đối phương nhưng đã muộn, khi này thứ mà Ngọc Trà bắt được chỉ là không khí và phần thân trên đã bị lột trần.

Da thịt trắng nỏn, mềm mại của thiếu nữ mới lớn lộ ra, cảnh xuân trước mắt vô cùng đẹp mắt.

Không để Ngọc Trà kịp đối phó, Hi An đột ngột cúi người hôn xuống cái cổ thon thả, mảnh khảnh của cô.

Cảm giác nhột nhột mà Hi An mang đến làm cho cô bất giác không thể khống chế mà uốn éo và thở hắt ra một hơi có phần nặng nề.

Cái eo nhỏ của Ngọc Trà khi này bất chợt có cảm giác bị khống chế, Hi An một tay chế ngự eo của cô, bàn tay lớn giữ chặt lấy eo thon và dùng một lực đạo không lớn không nhẹ mà bóp lại, chẳng những vậy, mấy đầu ngón tay y như chủ nhân của nó mà không thể yên vị xoa xoa sờ sờ không ngừng khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Tiếng thở nặng nhọc đứt quãng không ngừng vang lên, Ngọc Trà nhỏ giọng vừa rên rỉ vừa nói:

"Hi, Hi An, tha cho tớ đi mà! Tớ phải về nhà! Giờ chắc cũng trễ lắm..." Chưa kịp nói dứt câu thì cô lại bỗng rít lên một tiếng với âm giọng càng nặng nề hơn.

Mặc kệ người bên dưới có uốn éo, có cầu xin, Hi An với tay còn lại không ngừng xoa nắn, massage cho bầu ngực đang ngày càng căng lên của Ngọc Trà.

Hi An chậm rãi hôn từ cái cổ trắng mềm xuống đến khe 'núi', đầu lưỡi vươn ra khẽ lướt trên da thịt mịn màng dọc theo khe sâu giữa hai đồi núi nhô cao.

Đầu lưỡi lướt đến đâu thì Ngọc Trà rùng mình đến đấy, đỉnh điểm là cô bị giật mình kêu lên một tiếng kinh hãi khi mà cảm nhận được cái thứ mềm oặt, có phần ấm nóng và ươn ướt đang di chuyển dần lên bầu ngực, sau đó là trực tiếp ngoạm lấy nụ hoa vẫn đang còn căng cứng.

"Hi An, cậu, cậu đang làm gì thế? Đừng... đừng liếm nó!"

Vẫn không quan tâm đến lời khẩn cầu của Ngọc Trà, Hi An một mực tập trung vào việc hiện tại.

Bàn tay đang không ngừng xoa nắn ngực bên kia của đối phương, Hi An khom người ngoạm lấy nụ hoa và không ngừng trêu đùa bên trong miệng. Chiếc lưỡi tinh nghịch đảo tới đảo lui nụ hoa nhỏ liên tục khiến cho Ngọc Trà càng lúc càng thở hổn hển nhiều hơn.

Mút mạnh lấy thứ bên trong miệng như thể đấy là một thứ gì đó rất ngon lành, Hi An cắn lấy nụ hoa rồi day nhẹ làm cho nó đỏ lên.

Có lẽ là dù không muốn nhưng Ngọc Trà bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài phải chấp nhận tình cảnh hiện tại của bản thân và bắt buộc phải làm quen với những điều tương tự sẽ xảy ra trong tương lai sắp đến.

Ngọc Trà bây giờ đã dần ngậm ngùi chấp nhận những điều này mà dần thôi phản kháng.

Ngọc Trà với hai tay ôm lấy sau gáy của Hi An, cô nhỏ giọng cầu xin: "Hi An, làm ơn nhẹ thôi, tớ đau..."

Không nhận lại được bất cứ hồi đáp nào của Hi An, nhưng rồi đột nhiên Hi An ngẩng đầu nhìn cô rồi đưa tay nâng cằm của cô lên và sau đó bất ngờ đặt môi lên môi cô khiến cho Ngọc Trà trợn tròn mắt kinh hoàng.

Bị bất ngờ trước nụ hôn đột ngột, Ngọc Trà kịch liệt phản khán với đôi môi khép chặt lại và cố vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế của Hi An với thân thể không có chút sức lực.

Mím chặt môi không muốn tiếp nhận cái hôn của Hi An, tiếng rên ư ử trầm thấp không thể thoát ra cố chối từ đôi môi của người nọ, Ngọc Trà khi này đưa tay chắn trước ngực của Hi An và cố đẩy cô ra.

Không vui trước sự từ chối của Ngọc Trà, Hi An buông tay đang giữ chặt eo của cô đi mà dùng bàn tay ấy giữ chặt lấy gáy của cô.

Cưỡng ép đối phương phải đáp lại mình, Hi An mặc kệ Ngọc Trà có giãy giụa ra sao, lúc này cô cố tách đôi môi vẫn còn đang mím chặt.

Đầu lưỡi cố luồn lách và tách đôi môi Ngọc Trà ra rồi thâm nhập sâu vào trong. Lại đụng phải tường thành vững chắc khác, Hi An khi này thực sự đã nổi cáu, cô không vui có chút thô bạo dùng tay cho vào bên trong khuôn miệng Ngọc Trà.

Hai ngón tay không hề có chút lịch thiệp nào mà tách hai hàm răng đang cắn chặt vào nhau ra. Bức tường thành phòng vệ cuối cùng không còn nữa, đầu ngón tay của Hi An thành công tiếp xúc với chiếc lưỡi ẩm ướt, ấm nóng của đối phương.

Dùng tay của bản thân dâng lên đầu lưỡi của đối phương, Hi An không chút do dự mà quấn chặt lấy nó

Lưỡi bị quấn lấy không thể thoát khỏi, Ngọc Trà gương mặt đỏ bừng đầy bối rối.

Đầu óc của Ngọc Trà quay cuồng bởi nụ hôn vừa thô bạo vừa cuồng nhiệt, cảm nhận rõ lưỡi của Hi An đang không ngừng khuấy động bên trong khoang miệng của mình, lưỡi của cô bị lưỡi đối phương quấn chặt không tha.

Cô càng choáng váng hơn khi lưỡi bị đối phương cắn lấy một cái, tuy không mạnh nhưng thực sự khiến cho cơ thể Ngọc Trà nóng hơn.

Cùng lúc này, bất chợt cô cảm nhận được ở phần thân dưới có gì đó khác lạ, chờ đến khi giật mình nhận ra thì Hi An đã lại một lần nữa cho vào bên trong.

Âm thanh nhớp nhép đầy ám muội vang lên lúc được lúc mất và cứ lẩn quẩn quanh tai Ngọc Trà.

Cả thân thể của Ngọc Trà bỗng cong lên khi hai ngón tay đang được lớp thịt non mềm bao lấy của Hi An chạm vào đúng phần thịt mềm mại nhất và nhạy cảm nhất.

Lại không nhịn được, dòng nước nóng hổi từ bên trong phun ra làm cho cả bàn tay của Hi An ướt đẫm và nhớp nháp.

Nụ hôn dừng lại, khoảng cách giữa cả hai được kéo giãn và kéo theo một sợi tơ bạc mỏng manh phản chiếu dưới ánh đèn đầy gợi tình.

Đưa bàn tay đầy nước của bản thân lên trước mắt Ngọc Trà, Hi An cười cười đầy lưu manh xoa xoa chà sát hai ngón trỏ ngón giữa với ngón cái rồi kéo ra tạo nên một sợi chỉ chất lỏng nhơn nhớt.

"Tất là cả của cậu đấy, đúng là đồ điếm d*m đãng!"

Nụ cười của Hi An càng gian manh hơn, cô nói với chất giọng khàn đặc đầy hứng tình khiến cho Ngọc Trà không nén được mà chợt bị cuốn theo.

Mắt không thể rời khỏi nụ cười đầy ranh mãnh, xấu xa của Hi An, Ngọc Trà nằm bên dưới thở nặng nề nhìn người bên trên rồi chợt trợn tròn mắt trước tình cảnh đang diễn ra.

Hi An nghịch chất lỏng còn đọng trên mấy đầu ngón tay rồi nhìn xuống Ngọc Trà bằng ánh mắt đầy khiêu gợi rồi liếm mút những đầu ngón tay ấy tựa như thứ bám bên trên là thứ bột ngon lành trong gói snack.

Trông thấy sự bàng hoàng không dám tin trong ánh mắt của Ngọc Trà, cô thôi nhắm nháp mà nhếch mép đầy xảo trá, lại một lần nữa nâng cầm của đối phương lên rồi hôn xuống.

Không kịp phòng bị, hai đầu lưỡi lại một lần nữa quấn lấy nhau, Ngọc Trà thở mạnh vài hơi, cô cảm nhận được cái vị mằn mặn từ phía đối phương mang đến.

Hi An thôi bắt nạt Ngọc Trà mà rời đi nhưng vẫn không quên để lại một sợi tơ tình trong suốt.

Bàn tay vẫn còn nắm lấy cằm của Ngọc Trà, cô khẽ nghiêng đầu nhếch môi cười nhạt, hỏi:

"Tự nếm qua vị của bản thân thấy như thế nào?"

Không hề trả lời, Ngọc Trà cả gương mặt lúc đỏ lúc trắng, cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang bóp chặt lấy cằm của mình.

Cảm nhận được hình như Hi An nới lỏng vòng tay không còn giữ chặt lấy mình nữa, Ngọc Trà nằm dưới ghế sofa muốn chạy trốn nhưng cả thân thể hoàn toàn không có chút lực mà mềm oặt.

Nằm yên tại chỗ nghỉ ngơi muốn lấy lại sức, tiếng thở hổn hển đứt quãng trầm thấp vang lên.

Nhận thấy một lúc lâu mà Hi An vẫn chưa đụng đến mình, Ngọc Trà trong lòng chưa kịp vui mừng thì bỗng thắt lưng bị hai bàn tay giữ lấy, quần nhỏ ướt sũng cũng bị cởi đi.

Khi này đối phương chợt nâng một chân cô lên tạo nên một lỗ hỏng lớn không thể phòng thủ ở thân dưới. Một chân bị nâng tách ra rồi nâng lên làm lộ ra mật động được bảo vệ bởi một rừng cây thưa thớt bị dính nước ướt át, từ bên trong hang động có dòng chất lỏng trắng trong rỉ ra.

Hoảng hốt chưa kịp phản ứng lại, Ngọc Trà bỗng cảm nhận được có gì đó không đúng.

Hình như có thứ gì đó vừa cứng rắn vừa lành lạnh đang chà sát vào phần dưới thân của mình.

Luống cuống muốn nhìn xuống, Ngọc Trà nhìn thấy Hi An bên ngoài mặc thêm một thứ kỳ lạ.

Thứ kỳ lạ giống như quần lót nhưng lại có thêm một phần cự vật lớn của đàn ông nổi đầy gân phía trước.

Đầu cự vật cọ vào trước cửa mật động, âm thanh nhớp nha nhớp nhép một lúc càng nhiều, Ngọc Trà cũng không thể kiềm chế được cảm giác kỳ quái từ bên dưới mà thở mạnh...

Tiếng thở càng lúc càng nặng nề, Ngọc Trà không thể không nhỏ giọng rên rỉ, cô với chất giọng bị lạc đi vài phần thì thào:

"Hi, Hi An, cậu... cậu muốn làm..."

Âm giọng đứt quãng chưa thể nói hết câu đã bị cắt đứt bởi tiếng rít lên của Ngọc Trà.

"Ah... C-cậu vừa cho... thứ gì vào bên trong? Đau, đau quá! Nó... nó to quá! M-mau, mau... mau lấy nó ra... Hi, Hi An..."

Hi An đẩy mạnh cự vật to lớn vào bên trong mật động. Liếc mắt nhìn xuống, cô trông thấy một chất lỏng đỏ với mùi tanh thoang thoảng rỉ ra từ 'cửa động' rồi rỉ xuống bên đùi của Ngọc Trà.

Cô cúi người ôm lấy Ngọc Trà, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của đối phương, cô nhỏ giọng đáp lại:

"Không đau, một lát nữa cậu sẽ không còn cảm thấy đau."

Vừa dứt lời, Hi An liền ngay lập tức di chuyển.

Phần hông của Hi An nhịp nhàng di chuyển, cự vật chậm rãi ra vào đều đặn, tiếng thở cũng dần nhiều hơn.

"Hi, Hi An, đồ... đồ khốn nạn..."

Nghe người bên dưới chửi rủa, Hi An không hề nổi giận, ngược lại càng cảm thấy hưng phấn, cô một tay bóp lấy cổ đối phương với lực đạo không mạnh, còn tay kia không ngừng xoa bóp bầu ngực to tròn vừa nhũn ra mềm mại lại trở nên căng cứng.

"Chửi hay lắm! Tiếp tục chửi đi!"

Vừa đáp lời, Hi An vừa thúc mạnh phần hông khiến cho Ngọc Trà kêu lên một tiếng rõ lớn.

Nói xong, Hi An càng điên cuồng đẩy hông một cách mạnh mẽ, mãnh liệt, tiếng thở dốc hòa quyện với thứ âm thanh kỳ quái khác ngày càng dày đặc và bao phủ cả không gian căn phòng lớn.

Giữ nguyên tư thế này hành sự được một lúc, Hi An với cả trán và áo đều đã thấm đẫm mồ hôi.

Một tay ôm xốc Ngọc Trà ngồi lên, cô ngồi ngả người ra phía sau với hai tay chống về sau, còn Ngọc Trà lúc này ngồi bên trên người cô.

Chống một tay bên dưới, Hi An vỗ mạnh vào một bên quả đào căng tròn tạo ra một tiếng 'chát' giòn tan.

"Tự di chuyển đi!"

Ngọc Trà bị đánh đau, cô cắn răng không bằng lòng trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Hi An với ánh mắt chống đối.

Hi An không nói gì mà chỉ đáp lại cô với cái nhìn lạnh lẽo. Rùng mình trước đôi mắt kia, Ngọc Trà không tình nguyện chống hai tay trên chân đối phương và bắt đầu tự hành xử.

Cả thân thể trần như nhộng tuyệt mỹ của Ngọc Trà bị phủ bởi một tần mồ hôi mỏng nhấp nhô theo nhịp.

Cái âm thanh dâm dục lại vang lên khắp không gian.

Thân hình của Ngọc Trà nhấp nhô chầm chậm dần tăng tốc, kèm với đó tiếng thở ái muội một lúc nhiều hơn.

Một tay đặt trên eo Ngọc Trà, Hi An ngồi đấy không làm gì cả mà chỉ híp mắt nhìn cô không ngừng nảy cả thân thể lên xuống càng lúc càng nhanh hơn.

Đã đến lúc cao trào, Ngọc Trà di chuyển càng lúc càng mãnh liệt hơn không còn giống như con búp bê không chút sức lực nằm trên ghế như ban nãy nữa.

Tiếng kêu rên rỉ của Ngọc Trà một lúc một rõ và to hơn, gấp gáp hơn.

Hi An lúc này ngồi lại thẳng người, hai tay ghì chặt lấy eo của Ngọc Trà rồi dùng lực kéo hông của cô di chuyển mạnh bạo.

Ghì chặt eo của Ngọc Trà để cho cự vật có thể đi vào sâu hơn với lực mạnh hơn, Ngọc Trà cùng lúc kêu lên vài tiếng đầy khoái cảm và dừng chuyển động rồi gục xuống bên vai Hi An.

Bên dưới của cô lúc này đã ướt đẫm nước thì càng ướt hơn, chẳng những vậy, dòng nước nóng từ mật động không ngừng bắn ra làm cho quần áo của Hi An bị ướt hết.

Ngọc Trà gục trong lòng Hi An không ngừng thở dốc đầy mệt nhọc, cơ thể của cô co giật, nảy lên nhè nhẹ như vừa bị một dòng điện nhẹ chạy qua.

Ôm cô rồi đặt nằm xuống lại xuống ghế, Hi An đưa tay nắm lấy phần đồ chơi bên dưới rồi chậm rãi kéo nó ra khỏi hang hẹp đầy nước.

Cởi bỏ thứ đồ chơi này rồi ném lên bàn, Hi An nhìn xuống quần áo của bản thân đã bị vấy đầy 'nước' của Ngọc Trà, rồi lại nhìn xung quanh, khắp nơi toàn là nước, cái ghế sofa cũng bị làm ướt.

Thế nhưng, Hi An tựa như chẳng quan tâm lắm, cô đưa mắt nhìn qua Ngọc Trà đáng thương nằm dưới ghế với cánh tay che đi gương mặt.

Ngắm nhìn thân thể trần trụi đầy mồ hôi không ngừng run lên nhè nhẹ, hình như cô đang khóc.

Hi An tật lưỡi chẳng quan tâm lắm, nhưng rồi vẫn cúi xuống bế bổng Ngọc Trà lên theo tư thế bế công chúa khiến cho đối phương giật mình.

Nhìn hốc mắt và đầu mũi đỏ hoe của Ngọc Trà thì cô càng chắc chắn hơn.

"Ấm ức lắm à? Cảm thấy bị bắt nạt nên khó chịu trong lòng, cảm thấy không vui sao?" Hi An hỏi với âm giọng lạnh tanh không có chút gì là quan tâm mà giống như là đang mỉa mai hơn.

Ngọc Trà cắn chặt răng, mím môi không nói lời nào mà quay mặt đi nhìn nơi khác.

Hi An cũng chẳng để tâm lắm mà nói tiếp:

"Mới bấy nhiêu đây mà đã như thế rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro