Chương 9
Chiếc taxi dừng lại trước cánh cổng lớn của một căn biệt thự nằm cách bệnh viện khá xa. Phương Nhi và Kiên đều ngạc nhiên trước sự sang trọng và quy mô của ngôi nhà. Cánh cổng sắt cao vút được thiết kế tinh xảo, sơn màu đen bóng loáng. Bên trong, khu vườn rộng lớn được chăm chút kỹ lưỡng, với những khóm hoa rực rỡ và hàng cây xanh mát.
Phương Nhi nhìn quanh, cảm thấy một luồng cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng. Một sự khinh thường lẫn tức giận trào lên. "Căn biệt thự này, chắc chắn là từ số tiền bà ta nhận được từ Văn Khải. Số tiền đổi lấy mạng sống của một con người," cô nghĩ.
Kiên chạm nhẹ vào tay Nhi, ra hiệu cho cô giữ bình tĩnh. "Đừng để cảm xúc lấn át, Nhi. "
Nhi gật đầu, hít một hơi thật sâu. Cô bước tới cánh cửa chính, giơ tay lên gõ ba tiếng mạnh. Tiếng gõ cửa vang vọng trong không gian yên tĩnh. Một lúc sau, tiếng bước chân từ bên trong vọng ra. Cánh cửa mở ra, và bà Cẩm xuất hiện. Trông bà có vẻ bất ngờ, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy Nhi.
"Chuyện gì?" bà hỏi, giọng khô khốc.
"Chúng tôi có chuyện cần nói," Phương Nhi nói, giọng kiên định.
Bà Cẩm lập tức nheo mắt, như thể nhận ra điều gì đó bất thường. Bà không nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng định đóng cửa lại. Nhưng Phương Nhi đã nhanh tay chặn cánh cửa trước khi nó khép lại.
"Bà không trốn tránh được đâu," cô nói, ánh mắt sắc lạnh.
Bà Cẩm ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng. Một thoáng sau, bà đành miễn cưỡng mở cửa, nhường đường cho Nhi và Kiên bước vào. Căn biệt thự bên trong được bài trí vô cùng xa hoa. Nội thất sang trọng, những chiếc đèn chùm lấp lánh và bức tranh lớn treo trên tường đều thể hiện một cuộc sống giàu có, đủ đầy.
Kiên liếc nhìn quanh, lén rút điện thoại ra để bắt đầu thu âm.
Phương Nhi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt không rời khỏi bà Cẩm. "Chúng tôi biết bà biết sự thật về cái chết của Ngọc Linh," cô bắt đầu, giọng nói cứng rắn. "Bà là người trực tiếp chứng kiến mọi chuyện, đúng không?"
Bà Cẩm ngồi đối diện, ánh mắt lảng tránh. "Tôi không hiểu cô đang nói gì," bà đáp, nhưng giọng điệu đã bắt đầu có dấu hiệu dao động.
"Đừng giả vờ nữa," Nhi nói, rút từ trong túi ra một tấm ảnh. Đó là bức ảnh chụp bà Cẩm đứng cạnh Văn Khải, trong một bữa tiệc nào đó. Ánh mắt bà lập tức thay đổi khi nhìn thấy tấm ảnh.
"Bà đã nhận tiền từ Văn Khải để giúp hắn che đậy cái chết của Ngọc Linh, đúng không?" Phương Nhi chất vấn, giọng nói dồn dập.
Bà Cẩm nhìn tấm ảnh, đôi tay run rẩy. Nhưng rồi, bà ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên điềm đạm đến kỳ lạ. "Cô nghĩ rằng tôi làm vậy chỉ vì tiền?" bà hỏi, giọng nói lạnh lùng, không còn chút sợ hãi nào.
"Không phải vậy sao?!" Nhi hét lên. "Chỉ vì tiền, bà đã sẵn sàng đồng phạm với kẻ giết người! "
Bà Cẩm im lặng một lúc, rồi thở dài. "Ai sống mà không cần tiền?" bà nói, giọng như đang tự biện hộ. "Lúc đó, tôi còn có một đứa con nhỏ. Nếu không nhận số tiền đó, tôi biết phải làm gì để nuôi sống nó? Ai sẽ lo cho tương lai của nó?"
Lời nói của bà như một cú tát vào tâm trí của Phương Nhi. Cô cảm thấy tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự cay đắng trong câu chuyện của bà.
"Bà có nghĩ đến Ngọc Linh không?" Nhi hỏi, giọng run lên. "Bà đã nghĩ đến nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng chưa? Chỉ vì bảo vệ con trai mình mà bà sẵn sàng đồng lõa với một kẻ giết người sao?"
Kiên, người đã im lặng từ nãy đến giờ, bỗng lên tiếng. "Chúng tôi không đến đây để tranh cãi đạo đức. Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật. Nếu bà không nói, chúng tôi sẽ tìm ra, và khi đó, bà sẽ không còn cơ hội để tự bảo vệ mình nữa."
Ánh mắt bà Cẩm lộ rõ vẻ lo sợ. "Nếu tôi nói... các người sẽ làm gì tôi?" bà hỏi, giọng khàn khàn.
"Nếu bà cung cấp bằng chứng, chúng tôi sẽ không tố cáo bà là đồng phạm," Kiên nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy hiếp. "Còn nếu bà tiếp tục im lặng, chúng tôi sẽ không ngần ngại đưa bà ra trước pháp luật cùng với Văn Khải."
Bà Cẩm ngồi lặng im, như đang đấu tranh với chính mình. Một lúc sau, bà cúi đầu xuống, thở dài. "Được rồi," bà nói, giọng đầy mệt mỏi. "Tôi sẽ kể."
Bà bắt đầu kể về khoảng thời gian khi Ngọc Linh còn ở bệnh viện. Bà nhớ rõ hôm đó, Ngọc Linh đã cố gắng trốn thoát khỏi phòng bệnh, nhưng lại bị Văn Khải và một nhóm người chặn lại. Hắn đã đe dọa và tấn công Linh, khiến cô rơi vào trạng thái hoảng loạn. Bà Cẩm tình cờ chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng vì lo sợ cho sự an toàn của bản thân và con trai mình, bà đã chọn cách im lặng. Sau đó, Văn Khải đã tìm đến bà, đưa ra một số tiền lớn để bà giúp hắn giả mạo cái chết của Ngọc Linh thành một vụ tự tử.
"Nó đã hứa sẽ bảo vệ tôi và con tôi," bà nói, giọng lạc đi. "Tôi... tôi không còn lựa chọn nào khác."
Phương Nhi cảm thấy trái tim như thắt lại. Cô không thể tha thứ cho những gì bà Cẩm đã làm, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự thương cảm đối với hoàn cảnh của bà.
"Chúng tôi cần bằng chứng," Kiên nói. "Bà còn giữ gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro