Vô Thường
Thời tiết sáng nay rất tốt đến độ Kim Bảo La cảm thấy tinh thần sảng khoái, bình thường mỗi sáng nàng đều cùng hội bạn thân đi caffe rồi đi chơi hết nửa ngày. Bỗng dưng hôm nay có tâm trạng tốt muốn đến công ty một chuyến.
"Bụi bay vào mắt ư?" Tôn Ân Hy thấy Trịnh Ân Phi dụi dụi mắt nảy giờ.
"Ừm." Trịnh Ân Phi vẫn còn dụi.
"Để mình xem." nếu mà cứ dụi dụi như vậy thật không tốt, Tôn Ân Hy ghé sát lại gần Trịnh Ân Phi rồi thổi nhẹ nhẹ vào đó.
"Đã hết chưa?" Tôn Ân Hy hỏi Trịnh Ân Phi, chỉ là lúc này gương mặt của Trịnh Ân Phi có chút đỏ.
"Hết rồi, cảm ơn cậu." Trịnh Ân Phi má lại càng hồng thêm, ngại ngùng đáp lời.
"Phó chủ tịch thổi mắt cho thư ký, nếu để người khác nhìn thấy không biết sẽ có lời đồn gì nữa." Kim Bảo La đi vào phòng giống như vừa bắt quả tang lão công ngoại tình, có điều gương mặt của nàng không hề giận giữ chỉ có lời nói là mỉa mai.
Tôn Ân Hy và Trịnh Ân Phi đều giật mình, trông như đúng là vừa làm chuyện bậy bạ bị bắt quả tang tại chỗ.
"Chào tiểu thư." Trịnh Ân Phi ngại quá vội chào cho có rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Sao em lại đến đây? Còn không gõ cửa nữa." Tôn Ân Hy cười khổ.
"Tôi đến xem lão công của mình làm việc có cực khổ không. Không ngờ người lại quản luôn việc chăm sóc mắt cho thư ký. Nhờ không gõ cửa mới chứng kiến được cảnh vừa rồi thật thân mật làm sao a." Bảo La ngồi vắt chéo chân, câu nào cũng đầy một giọng mỉa mai.
Tôn Ân Hy không biết nói gì nữa, chỉ biết cười khổ thôi. Thân mật với người khác bị vợ thấy được còn biết nói gì chứ.
"Thiên thiên bảo tối nay về nhà ăn cơm." Bảo La truyền lại thánh chỉ cho Tôn Ân Hy nghe, nàng biết y rất là nghe lời Lý Chính Hiền, cho dù có bận việc cũng sẽ sắp xếp về nhà thôi.
"Ừm." cũng lâu rồi chưa có về nhà đương nhiên Tôn Ân Hy sẽ về rồi.
Buổi chiều Tôn Ân Hy đưa Bảo La về nhà dùng cơm. Đương nhiên chuyện mới xảy ra cách đây không lâu không thể để Lý Chính Hiền biết được, cho nên mọi chuyện đều do một mình Tôn Ân Hy giải quyết mà không nhờ bất kì ai.
"Hai đứa kết hôn cũng đã lâu rồi sao vẫn chưa có tin tức gì hết vậy?" Lý Chính Hiền trong bàn ăn nhưng vẫn đề cập đến chuyện này.
Tôn Ân Hy và Bảo La bị nói đến cả giật mình không hẹn mà nhìn nhau.
"Hai đứa nó mới kết hôn có hơn ba tháng mà." Triệu Vân nghe mà cũng nhận ra Lý Chính Hiền trong lòng nôn nóng liền nói giúp hai người họ.
"Thiên thiên." Bảo La ngân dài tiếng vì bị nói cho xấu hổ.
Nếu để Lý Chính Hiền biết nàng cùng với Tôn Ân Hy chưa viên phòng thì thế nào nhỉ? Đêm động phòng hoa chúc nàng còn đuổi y ra phòng khách ngủ. Từ đó đến giờ hai người cũng chưa có ngủ chung với nhau bao giờ, ngay cả hành động thân mật giữa vợ chồng còn không có nữa là. Sớm như vậy mà thiên thiên đã nhắc đến chuyện đó, đúng là khiến Bảo La cảm thấy nhức đầu quá đi a. Tránh được một ngày không tránh được cả đời.
Phòng ngủ của hai người nhưng xem là phòng của Bảo La còn hợp lý hơn, Tôn Ân Hy vào phòng này chỉ để lấy đồ thiếu điều chuẩn bị thêm một tủ đồ đặt vào phòng làm việc của y cho tiện.
Từ phòng tắm đi ra, Bảo La ngồi vào bàn trang điểm ngắm nhìn mình trong gương.
"Chưa ngủ sao?" Tôn Ân Hy vào phòng lấy đồ.
"Ừm." Bảo La mệt mỏi đáp lời.
Tôn Ân Hy suy nghĩ gì đó rồi đi lấy máy sấy để sấy tóc cho nàng.
"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi không được tắm đêm lỡ bị cảm thì sao." Tôn Ân Hy tay nhẹ nhàng luồng vào từng thớ tóc đen mượt của Bảo La, mùi hương từ người của Bảo La thật sự rất thơm.
"Vậy đêm nào em cũng sẽ tắm đêm để cho Hy sấy tóc giúp em." Bảo La bá đạo mà nói, trong lòng nàng đang rất là hạnh phúc đó nha.
Nhìn thấy Bảo La ở trong gương, gương mặt của nàng thực sự rất xinh đẹp. Bỗng dưng Tôn Ân Hy nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau cũng là lúc Bảo La trong tình trạng đang buồn ngủ như thế này. Vô cùng đáng yêu. Cảm nhận được sự yên tĩnh Bảo La giật mình tỉnh dậy thì ra nảy giờ nàng ngủ quên. Có điều là nàng vẫn đang trong tư thế ngồi và dựa hẳn vào người của Tôn Ân Hy.
"Em mệt rồi, ngủ sớm đi." Tôn Ân Hy cười ôn hoà với Bảo La.
"Cái đó..." Bảo La gọi Tôn Ân Hy lại.
"Hửm?" Tôn Ân Hy ngây thơ hỏi lại Bảo La.
"Ngủ ngon." Bảo La là muốn nói cho Tôn Ân Hy lưu lại đêm nay nhưng vẫn không thể mở lời được. Mặc dù trong lòng rất muốn nhưng lí trí bảo nàng phải giữ giá.
"Được, ngủ ngon." Tôn Ân Hy tắt đèn rồi ra ngoài trả lại sự im lặng với con người đang tâm trí rối bời kia.
Mới vừa rồi mắt còn mở không ra mà bây giờ không thể ngủ được, quái lạ. Tự dưng lại nghĩ đến chuyện hồi trưa bắt gặp Tôn Ân Hy cùng với Trịnh Ân Phi ở chung một chỗ thân mật như vậy lại khiến tâm trạng của Bảo La trở nên trùng xuống. Có thể lúc đó trông như Bảo La đang giỡn nhưng thực chất nàng rất bực mình, chỉ là nàng không muốn để lộ tâm tư của mình quá nhiều.
"Tối qua lao lực quá hay sao mà sáng nay như mất hết cả sinh khí thế?" Tú Bân là đang trêu ghẹo Bảo La. Mới sáng đã thấy bộ dạng không mấy tươi tắn của Bảo La chắc hẳn là có vấn đề.
Bảo La không đáp trả chỉ lườm Tú Bân một cái cũng khiến người hay nói như Tú Bân cũng phải im lặng.
"Tú Bân chỉ nói đùa thôi. Bảo La cậu có chuyện gì sao?" Lý Lữ Dạ nói giúp bạn mình một tiếng vì cô biết chuyện kia hoàn toàn là không có.
"Chuyện này có nói với cậu cũng không giải quyết được gì. Sao Tuyết Trinh vẫn chưa đến nữa." Bảo La thở dài ngao ngán.
"Là chuyện gì mà phải đợi chị đến vậy?" đúng lúc Kim Tuyết Trinh vừa đến đã nghe giọng nói của Bảo La nhắc đến tên mình.
"Chuyện là... ừm... là..." Bảo La ngập ngùng không nói thành câu.
"Có chuyện gì nói đi, chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa chứ." Kim Tuyết Trinh cũng tò mò câu chuyện của Bảo La sắp nói ra.
"Chị làm sao để Chu Sở Đình ấy ấy..." Bảo La tới cuối câu càng nói nhỏ hơn.
Đồng loạt bốn người bật cười, mọi người đã hiểu vấn đề của Bảo La vừa nói. Điều không ngờ là Bảo La lại ngây thơ đến vậy, bình thường chuyện gì Bảo La cũng am hiểu cả.
"Cậu vẫn là xử nữ sao?" Tú Bân không nhịn được tò mò mà thốt lên câu hỏi khiến ai kia đỏ mặt.
Tú Bân bị Tuyết Trinh đánh, nghe vậy là hiểu rồi còn hỏi lại làm gì chứ.
"Chị cũng không cần làm gì thì tên kia đã chết mê với thân thể của chị rồi." Kim Tuyết Trinh nghĩ đến người yêu của mình là tên hoang dâm thì lại bất giác đỏ mặt.
"Nhưng có vẻ như Ân Hy không thích em." Bảo La buồn rầu.
"Sao lại không thích được chứ, mình thấy Tôn Ân Hy rất là quan tâm lo lắng cho cậu." Lữ Dạ động viên Bảo La.
"Từ ánh mắt, giọng nói, cử chỉ tất thảy đều một mực ôn nhu chưa hề có một tia dục vọng nào cả." Bảo La miêu tả lại con người của Tôn Ân Hy.
"Có thể là em chưa đủ sức quyến rũ được y hoặc là y có vấn đề khó khăn về chuyện đó." Kim Tuyết Trinh quả đúng như người từng trải.
"Chị nói xem bây giờ em phải làm sao đây." Bảo La khổ sở.
Kim Tuyết Trinh bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm lại cho Bảo La.
"Mà mình không tin Tôn Ân Hy lại là một người lãnh cảm." Tú Bân không tin trên đời này lại có người không ăn khói lửa trần gian.
Bảo La trở về nhà mà tâm trạng vẫn không mấy khả quan, nàng suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Nàng biết tình cảm của nàng đối với Tôn Ân Hy không phải là thích nữa rồi. Ngày trước chính nàng mạnh miệng nói với y rằng nàng nhất định sẽ cho người đó biết nàng yêu họ đến nhường nào, hiện tại ngay cả dũng khí cũng chẳng có. Bây giờ thì hay rồi tự mình đa tình, phải chăng là Bảo La đang bị báo ứng?
"Tối nay ngủ ở đây đi." Bảo La đang nằm trên giường quay lưng về phía của Tôn Ân Hy.
"Cái gì cơ?" Tôn Ân Hy cho là mình nghe nhầm thì hỏi lại.
"Em nói là tối nay Hy ngủ lại đây đi." Bảo La nói xong không gian lại trở về im lặng.
Tôn Ân Hy hơi đơ người một chút, nhìn vào khoảng trống bên cạnh Bảo La rồi lại nhớ đến câu nói vừa rồi của nàng. Tôn Ân Hy từng nghĩ cả đời này sẽ không có chuyện y và Bảo La sẽ ngủ chung giường giống như những cặp đôi bình thường, cũng từng chắc chắn Bảo La sẽ có suy nghĩ đó giống mình. Nào ngờ Bảo La lại thay đổi, không biết là có ý đồ gì đây.
Tôn Ân Hy không vội đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống chỗ trống bên cạnh rồi tắt đèn chỉ để lại đèn ngủ.
Bảo La nằm ở đây mà tâm tình bất thường, nàng đang đợi chờ chuyện tiếp theo nhưng một khắc lại một khắc cũng không có chuyện gì. Cảm nhận được nhịp thở người bên cạnh đều đặn đoán là y đã ngủ, Bảo La xoay người lại đối diện với y. Khoảnh khắc mặt đối mặt gần như gang tấc này làm trái tim Bảo La bấn loạn, lặng im mà quan sát tỉ mỉ khuôn mặt thanh tú kia, ngón tay Bảo La lướt dọc trên mũi của y rồi xuống đôi môi chợt khựng lại, thu hồi tay về, hít một hơi thật sau. Được nhìn Tôn Ân Hy ở cự li gần thế này có chút mãn nguyện.
Lúc tỉnh dậy không thấy người bên cạnh đâu, hơi ấm cũng chẳng còn, có cảm giác như tối qua chỉ ngủ một mình trên chiếc giường này.
"Sáng nay có bận việc gì không?" hôm nay là cuối tuần đương nhiên là Tôn Ân Hy sẽ không đi làm rồi, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu nên đành hỏi như vậy.
Tôn Ân Hy lắc đầu.
"Có muốn ra ngoài không?" Bảo La chủ động rủ y ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Bảo La chủ động với Tôn Ân Hy, điều này khiến Tôn Ân Hy rất ngạc nhiên.
"Rất đẹp đúng không?" Bảo La nhìn Tôn Ân Hy đang tận hưởng phong cảnh, nàng cũng mỉm cười hài lòng khi biết y thích nơi này.
"Ừm, rất đẹp." Tôn Ân Hy nở nụ cười. Không ngờ có nơi phong cảnh lại đẹp đến vậy. Không ngờ Bảo La cũng có tâm hồn yêu thiên nhiên thế này.
Trên cây là những tán lá vàng rợp, dưới đất là những thảm lá vàng, trải lấp cả lối đi. Trời dìu dịu, không có nắng chói chang. Gió se lạnh, lùa qua hàng cây bên đường. Tâm và cảnh dường như có sự giao cảm tương ứng nào đó, gợi lên một nỗi buồn man man, vời vợi. Đẹp, mùa thu thật đẹp.
Tâm tình của Tôn Ân Hy bị người kia làm cho phân tâm, trong khung cảnh này lại có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đứng ở đây, mái tóc đen óng ả hoà cùng với gió trời, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo hồng hào. Dường như Bảo La đang hoà mình cùng thiên nhiên, hiếm khi trông Bảo La thoải mái như vậy, vô tư vô lo. Cảnh tượng này thật động lòng người.
"Lại chụp lén." Bảo La xoay người lại thì thấy Tôn Ân Hy đang chụp hình mình, con người này rất thích chụp lén người khác.
"Xinh mà." Tôn Ân Hy đưa điện thoại cho Bảo La xem.
Bảo La vô tình lướt tới bức ảnh khác, chẳng phải đây là nàng sao, bức ảnh này chắc được chụp lúc đi du học, chắc chắn đây là lần đầu tiên nàng thấy bức hình này nhưng sao lại có cảm giác đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi. Khoan đã, bức tranh trong thư phòng ở nhà cũ của Tôn Ân Hy có chút tương đồng... không lẽ là y hoạ nàng?
Giây phút này trong lòng Bảo La xuất hiện một câu hỏi rằng "Y có thích mình không?". Mỗi lần Tôn Ân Hy đối xử tốt với nàng, nàng đều hy vọng nhưng rồi chính những lần hy vọng đó nàng nhận ra rằng với ai y cũng đối xử như vậy. Cứ mỗi lần hy vọng thì lại thất vọng, Bảo La cứ thế mà sống như vậy mấy năm qua. Không ngờ lúc trước nàng có thể ghét y đến như vậy, đúng là ghét của nào trời cho của đó mà.
"Sao vậy?" Tôn Ân Hy thấy Bảo La đứng ngẩn ra đó.
"Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri."
Lần này Bảo La quyết định dũng cảm nói ra, đoạn tình này là do nàng mà bắt đầu thì nàng sẽ đảm đương việc chủ động, nàng sẽ không bỏ lỡ tình yêu của mình một lần nào nữa. Sợ rằng Tôn Ân Hy nghe không rõ, Bảo La đọc chậm rãi rõ ràng. Chỉ có thể là giả vờ không nghe chứ không thể nói không nghe được.
Khi nghe những câu đó, Tôn Ân Hy nghĩ Bảo La chỉ cao hứng mà thôi nhưng nhìn ánh mắt đầy ý tứ của Bảo La, y biết là nàng đang mượn thơ nói với mình. Tâm động mà không biết đáp lại thế nào.
"Trời bắt đầu trở lạnh rồi, chúng ta về thôi." Tôn Ân Hy nhẹ nhàng nói với Bảo La.
"Ừm." nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của y, Bảo La hụt hẫng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro