Chủ Động
Từ cái ngày mà Bảo La tỏ tình với Tôn Ân Hy đến nay đã được một tuần, một tuần qua đối với Bảo La mà nói là chuỗi ngày dài đằng đẵng, mỗi thời khắc ở bên cạnh Tôn Ân Hy nàng đều không làm chủ được cảm xúc của mình, hồi hộp, bất an, lo lắng... tất tần tật những cảm xúc mà trước đây chưa từng có lại xuất hiện cùng một thời điểm. Còn Tôn Ân Hy vẫn cứ vậy không có chuyển biến gì cũng không nhắc đến chuyện đó. Chính vì cái thái độ này của y càng khiến trong lòng Bảo La thập phần lo lắng, thà y cứ biểu lộ ra bên ngoài thì nàng còn biết đường mà tính chứ.
"Giúp em với." Bảo La nhờ Tôn Ân Hy kéo giúp khoá kéo của cái váy.
Tôn Ân Hy biết là Bảo La đang cố tình quyến rũ y, mấy ngày qua nàng luôn cố gắng tiếp cận y. Thành thật mà nói khi nhìn thấy tấm lưng trắng không tì vết của Bảo La, Tôn Ân Hy thoáng rung động. Những việc làm của Bảo La mấy ngày qua y không hề né tránh cũng không đáp trả.
"Em tính đi đâu sao?" hôm nay Bảo La mang đồ như vậy chắc là đi dự tiệc quan trọng gì đó. Tay của Tôn Ân Hy cũng giúp Bảo La kéo khoá, vô tình lướt qua làn da của nàng, Tôn Ân Hy giật mình thu tay về.
"Hôm nay là sinh thần của Lữ Dạ." Bảo La nhìn thấy biểu hiện lúng túng vừa rồi của Tôn Ân Hy thì miệng cười thoả mãn, ít ra y vẫn có phản ứng với nàng.
"Ồ, vậy giúp tôi chuyển lời chúc mừng đến em ấy." Tôn Ân Hy nhìn Bảo La một lượt, vô cùng xinh đẹp.
"Được. Em đi đây." Bảo La nhón chân lên hôn vào má của Tôn Ân Hy.
Người đã đi rồi mà Tôn Ân Hy vẫn đứng ở đây thất thần, khuôn mặt có chút đỏ. Tôn Ân Hy vẫn chưa thích ứng được chuyện này, cảm giác như chỉ là giấc mơ thôi vậy.
Còn về tại sao Bảo La lại bạo dạng như vậy thì phải nói đến chuyện Kim Tuyết Trinh đã cho Bảo La lời khuyên là "chủ động quyến rũ". Thế là Bảo La đã làm theo lời của Kim Tuyết Trinh, một tuần qua Bảo La chủ động ôm Tôn Ân Hy từ đằng sau mỗi buổi sáng khi y đang nấu ăn, chủ động khoác tay khi đi cùng nhau, cố tình mặc đồ ngắn nhất mỏng nhất khi ở nhà, còn nữa mỗi tối đều cố tình nằm sát lại gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
"A, Bảo La đến rồi." Tú Bân thấy Bảo La liền thốt lên vui vẻ.
"Sinh thần khoái lạc." Bảo La tặng quà cho Lữ Dạ.
"Cảm ơn cậu." Lữ Dạ vui vẻ tiếp nhận.
"Ân Hy cũng gửi lời chúc đến cậu." Bảo La không quên chuyển lời giúp chồng mình.
"Đạ tạ, đa tạ." hôm nay Lý Lữ Dạ nói nhiều nhất là hai từ này.
Kim Bảo La vì trong đầu cứ nghĩ mãi đến chuyện giữa nàng và Tôn Ân Hy nên không ý thức ly này nối tiếp ly kia cạn sạch. Bảo La cũng thuộc dạng thích rượu nên tửu lượng khá tốt, lượng rượu rót vào miệng nàng đêm nay khá nhiều. Đến lúc tiệc tàn thì nàng đã say, là sinh thần của Lữ Dạ không ai say mà Bảo La lại say. Mọi người đều ngạc nhiên không biết vì chuyện gì mà Bảo La lại uống nhiều như vậy.
"Cậu ấy uống nhiều quá nên đành gọi Hy đến." Lý Lữ Dạ giao Bảo La lại cho Tôn Ân Hy.
"Chúng tôi về trước." Tôn Ân Hy lịch sử chào hỏi rồi đưa Bảo La ly khai.
Tôn Ân Hy biết Bảo La thích rượu và có tửu lượng tốt nhưng chưa bao giờ thấy Bảo La uống nhiều đến mức say như vậy. Chắc là có tâm sự?
Tôn Ân Hy khó khăn đưa Bảo La vào nhà, đúng là có men trong người thì bắt đầu quấy hơn, nàng không chịu để yên cho Tôn Ân Hy bế mà cứ ở trong lòng của y quấy. Vừa đặt Bảo La xuống giường thì nàng liền ôm cổ của Tôn Ân Hy kéo xuống áp đôi môi của mình lên môi của y, gắt gao mà hôn. Lúc này Tôn Ân Hy bị kéo vào nụ hôn triền miên, đôi môi mềm mại của Bảo La kèm với mùi vị của rượu khiến đầu óc của Tôn Ân Hy tê dại, ngây ngốc mặc cho đôi môi nhỏ bé kia quấy rối. Bảo La đưa tay lên gỡ cúc áo của y, Tôn Ân Hy như từ ảo mộng trở về hiện thực liền giữ lại bàn tay của Bảo La.
"Không còn sớm nữa, em ngủ đi." nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Bảo La, Tôn Ân Hy có chút không nỡ nhưng không làm được gì chỉ có thể ôn nhu nói như vậy.
"Đừng đi, ở lại với em, được không?" khi nhận thấy Tôn Ân Hy có ý định rời đi, Bảo La vội ôm lấy thắt lưng của y.
"Được, nhưng để tôi giúp em tẩy trang trước đã." nói là làm y liền đi lấy đồ để tẩy trang cho nàng.
Sau khi giúp Bảo La tẩy trang xong, Tôn Ân Hy cũng lên giường nằm bên cạnh nàng. Bảo La đã ngủ say từ lúc nào, im lặng ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia, mặt mộc của Bảo La vẫn là xinh nhất lại có thêm nhiều phần khả ái nữa. Nhớ đến chuyện lúc nảy Tôn Ân Hy chắc chắn rằng mấy ngày qua Bảo La khác lạ như vậy là muốn y, Bảo La thực sự đã yêu mình rồi sao?
Tỉnh dậy mà đầu đau nhức vô cùng, nhìn xuống đồ vẫn nguyên vẹn chưa được thay ra trong lòng lại hụt hẫng, Bảo La ước gì tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Đi ra ngoài thấy một thân ảnh cao cao đang loay hoay trong bếp, không biết từ bao giờ Bảo La đã rất thích nhìn Tôn Ân Hy mang chiếc tạp dề vì mình mà nấu ăn, trông y tập trung vào công việc như vậy nhìn rất là ngầu a. Là vì Tôn Ân Hy làm gì cũng đẹp hay là vì nàng đã tương tư y đến độ trong mắt chỉ nhìn thấy một Tôn Ân Hy cái gì cũng xuất sắc?
"Dậy rồi sao? Đến dùng mấy món này giúp giải rượu này." Tôn Ân Hy quả nhiên rất là chu đáo nha.
"Tối hôm qua không có chuyện gì chứ?" Bảo La mặc dù vẫn còn nhớ chuyện hôm qua nhưng vẫn muốn nhìn biểu hiện của Tôn Ân Hy như thế nào.
"Sau khi đưa em về thì giúp em tẩy trang. Sau đó không có xảy ra chuyện gì hết." Tôn Ân Hy tường thuật lại chuyện tối qua nhưng chỉ là bỏ đi chi tiết quan trọng thôi.
Nối dối, Bảo La biết y nói dối, chắc chắn cảm thấy gì đó mới nói dối. Miệng cư nhiên mà nở nụ cười ẩn ý.
"Hy cũng nên thay đổi cách xưng hô với em đi." Bảo La chỉnh Tôn Ân Hy, suốt ngày cứ tôi với em nghe thật là xa lạ.
"Em bữa sau đừng có uống nhiều như vậy." Tôn Ân Hy không trả lời câu nói kia của Bảo La mà nói sang chuyện khác, Tôn Ân Hy cũng là đang chỉnh Bảo La.
Bảo La để ngoài tai lời nói của Tôn Ân Hy, chỉ nhún vai mà dùng điểm tâm.
"Tối hôm qua uống nhiều như vậy mà sáng nay có thể dậy sớm, đúng là nể cậu thật nha Kim Bảo La." Tú Bân trầm trồ khi thấy Bảo La đến tụ họp, cứ nghĩ Bảo La sẽ ngủ một giấc tới trưa mới tỉnh.
"Mà sao tối qua cậu uống nhiều vậy? Trước giờ chưa thấy cậu như vậy bao giờ." Nam Dạ Uyển cũng thấy tối qua Bảo La khác thường.
"Chỉ là cao hứng nên uống thôi." Bảo La không biết trả lời sao nên đành kiếm đại cái lý do.
"Hôm qua không phát sinh chuyện gì chứ?" Kim Tuyết Trinh mờ ám hỏi Bảo La, nàng đoán tối qua chắc đã xảy ra chuyện gì đó.
"Cũng muốn lắm chứ..." Bảo La chán nản đáp lời, nếu tối qua phát sinh chuyện gì thì hôm nay đã không đem bộ dạng ủ rủ tới đây rồi.
"Không ngờ Tôn Ân Hy lại lãnh cảm như vậy a, miếng thịt tươi dâng lên tận miệng như vậy mà cũng chê nữa." Kim Tuyết Trinh thất vọng mà nói, thật không hiểu nổi trên đời này lại có người như vậy nữa, nàng cảm thấy đúng đắn vì năm đó chịu rời bỏ y, nếu như có người yêu như Tôn Ân Hy thì tình yêu thật vô vị.
Sau khi từ phòng họp trở về, Tôn Ân Hy có chút thời gian rãnh rỗi mà nghỉ ngơi. Nhưng cứ hễ đầu óc rãnh rỗi lại nghĩ tới Bảo La, hình ảnh Bảo La mấy ngày qua bạo dạng quyến rũ y như thế nào cứ xuất hiện trong đầu của Tôn Ân Hy. Được rồi, Tôn Ân Hy thừa nhận là có bị Bảo La làm cho rung động, nhiều lần không kiềm chế được tâm tịnh. Chẳng phải mục đích của Bảo La là để Tôn Ân Hy để ý đến nàng sao, nàng đã thành công rồi đấy.
"Không được, Tôn Ân Hy mày phải tỉnh táo, không được nghĩ đến nữa, làm việc, phải làm việc..." Tôn Ân Hy bật dậy, tự tay tát vào mặt mình cho tỉnh rồi lập tức ngồi vào bàn làm việc.
Buổi tối Bảo La vẫn như mọi ngày, thấy Tôn Ân Hy nằm lên giường thì nàng rất nhanh nhích lại gần mà ôm y.
"Hy." Bảo La dùng thanh âm nhẹ nhàng mà gọi.
"Hử?" Tôn Ân Hy đang nhắm mắt nhưng vẫn trả lời nàng.
"Chúng ta sinh con đi." tự dưng lại nhắc đến chuyện này có phải là doạ người ta không ngủ được chứ hả.
"Chuyện này có phải vội quá không?" Tôn Ân Hy bị Bảo La doạ cho sợ, mắt liền mở ra.
Đương nhiên là Bảo La chưa nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái, nhưng bây giờ nàng đã toàn tâm toàn ý yêu Tôn Ân Hy rồi cho nên chuyện quan hệ có phải hay không nên làm a. Nhưng mấy ngày qua nàng cố gắng như vậy vẫn không được gì chỉ còn cách đề cập đến vấn đề này thôi. Dù gì thiên thiên của hai người cũng là người nóng lòng có cháu nhất, nếu mà muốn có cháu thì đương nhiên hai người sẽ phải quan hệ với nhau. Lúc đó, Bảo La nàng hoàn toàn thuộc về Tôn Ân Hy còn thiên thiên lại có cháu, không phải là chuyện rất tốt sao.
"Hy chắc không quên cách đây không lâu thiên thiên có nhắc đến chuyện đó sao? Chính thiên thiên là người vội nhất." Bảo La lần này lôi Lý Chính Hiền ra làm cái cớ, nàng tin là Tôn Ân Hy sẽ vì Lý Chính Hiền mà lay động.
"Chuyện này để sau đi, cũng không còn sớm nữa, ngủ thôi." Tôn Ân Hy vỗ vỗ nhẹ tay của Bảo La.
Tôn Ân Hy đang trong tư thái sắp ngủ nhưng lại cảm giác bên cạnh có động tĩnh, nhìn sang thấy Bảo La đang xoay lưng về phía của y, thân hình nhỏ bé khẽ run lên, nàng khóc sao?
"Sao vậy?" Tôn Ân Hy xoay người Bảo La lại ôn nhu hỏi hang.
"Nhiều lúc em tự hỏi rằng tại sao Hy lại lãng tránh em, hay là Hy vẫn còn yêu cô ta?" Bảo La uất ức.
"Không phải, bây giờ Hy đã là chồng của em rồi sao lại có thể mang tâm ý với người khác." Tôn Ân Hy từ khi kết hôn vẫn luôn mang một tâm niệm rằng bản thân phải có trách nhiệm. Đúng, y vẫn làm tốt bổn phận của mình. Chuyện tình cảm kia Tôn Ân Hy đã quyết định buông bỏ thì nhất quyết buông bỏ, còn chuyện tại sao lại lãng tránh Bảo La thì y không nói ra được vì có nỗi khổ riêng. Trừ chuyện đó ra thì Tôn Ân Hy cho là y đã làm tốt bổn phận của một người chồng rồi.
"Vậy tại sao lại né tránh chứ?" Bảo La uất ức hỏi Tôn Ân Hy.
"Cái đó...cái đó..." Tôn Ân Hy khó khăn không thể nói thành câu được.
"Không lẽ Hy bị lãnh cảm?" Bảo La đã dùng mọi cách để quyến rũ Tôn Ân Hy nhưng y vẫn không mảy may rung động, chỉ có thể là Tôn Ân Hy có vấn đề thôi.
"Không lẽ chuyện đó lại quan trọng như vậy sao?" Tôn Ân Hy mong muốn có một cuộc sống hạnh phúc bên người yêu là được rồi không nhất thiết phải có tình dục.
"Hy tính để em suốt đời là một thân xử nữ sao?" ánh mắt của Bảo La có gì đó tuyệt vọng.
Về chuyện này Tôn Ân Hy quả nhiên không nói lại Bảo La.
"Không phải bây giờ rất tốt sao? Chúng ta có thể thôi không bàn về vấn đề này được không?" Tôn Ân Hy mệt mỏi không muốn nói đến vấn đề này nữa, trong ánh mắt thể hiện sự thành khẩn, chủ động ôm Bảo La vào trong lòng.
Bảo La thấy được gương mặt thống khổ của Tôn Ân Hy, y cả ngày làm việc chỉ có buổi tối để nghỉ ngơi mà lại bị nàng làm khó, Bảo La biết vậy nên cũng không đề cập đến vấn đề này nữa mà ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tôn Ân Hy ngủ.
"Phó chủ tịch Tôn quả thật là tuổi trẻ tài cao a." là chủ tịch Trịnh Nhất Vỹ.
Từ khi Tôn Ân Hy lên làm phó chủ tịch, y có cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Đối với hai huynh đệ Trịnh Nhất, Tôn Ân Hy không mấy xa lạ. Xét về công thì là đối tác làm ăn lâu dài, về tư là cha của Trịnh Ân Phi và Trịnh Ân Vũ.
"Chủ tịch Trịnh quá lời rồi." Tôn Ân Hy khiêm tốn cười lễ phép.
"Để Ân Phi đi theo học hỏi, ta quả nhiên yên tâm. Sau này cần phó chủ tịch Tôn chiếu cố ái nữ rồi." Trịnh Nhất Vỹ nhắc đến Trịnh Ân Phi.
"Ân Phi rất thông minh và chu đáo, cậu ấy luôn làm tốt mọi việc." Tôn Ân Hy đối với năng lực làm việc của Trịnh Ân Phi không có phàn nàn gì.
Trở về nhà sau khi dự tiệc, trong nhà không có ai đoán là Bảo La ra ngoài chưa về. Tôn Ân Hy liền vào thư phòng thoải mái tắm rửa, sau đó thì từ từ mang đồ vào.
Bảo La trở về không thấy động tĩnh gì liền nghĩ Tôn Ân Hy chưa về nhưng không biết sao lại chuyển hướng đi về phía thư phòng của y. Mở cửa ra hình ảnh hiện lên trước mắt của Bảo La khiến nàng vô cùng shock.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro