Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Ánh Sáng Của Tổ Quốc

Bộ đội cố gắng bám trụ, giữ vững trận địa, dồn hết sức mình đập tan mọi âm mưu của Mỹ ngụy. Chiến sĩ bắt đầu có dấu hiệu của mệt mỏi, bệnh tật, song vẫn không ai có ý định lùi bước. Họ vẫn đang tiến về phía trước, dập tắt ý đồ đen tối của quân địch. Xác chết nằm la liệt, bên nào cũng thiệt hại nhiều về người và của.

Thủ trưởng cùng với Triều ngồi tại chiến hào, nhìn ra khung cảnh hỗn loạn của chiến trường, ánh mắt ai cũng lộ rõ sự chán chê. Quảng Trị gần như bị tàn phá không còn gì, bà con tản cư đi hết. Nơi đây chỉ còn lại mùi thuốc súng, xen lẫn vào đó là mùi máu tanh. Hai bên kiên quyết giằng co từng căn nhà, từng miếng đất. Nhìn mảnh đất cằn cỗi này đã trải qua hàng vạn mất mác, chiến sĩ quân Giải phóng nói riêng và người dân Quảng Trị nói chung đều đau xót không thôi.

"Chúng ta phải kết thúc nhanh thôi, mất mác nhiều quá rồi."

"Em hiểu, nhưng mà thủ trưởng à, người thử nhìn xem, hai bên đôi co quyết liệt quá. Hôm nay đã là ngày tám mươi rồi. Vừa mới đây chúng đã hất văng quân ta ở trung tâm thị xã. Tình hình này đến rút quân còn khó..."

"Cứ mặc kệ, chúng ta có hi sinh đến giọt máu cuối cùng cũng phải cố gắng, thắng thua gì thì cũng quyết cống hiến hết sức mình. Bây giờ phải làm cách nào để giữ chân bọn chúng cho anh em rút quân dần."

"Em xung phong đến trung tâm trận địa ạ!"

Triều với ánh mắt kiên định lên tiếng, thủ trưởng nhìn cô. Ông lắc đầu, dù cho có hi sinh, ông cũng không đành hi sinh cả đời của một cô gái trẻ. Nếu là chiến sĩ khác, chắc chắn đồng chí ấy cũng ủng hộ với ý nghĩ của ông. Cô dĩ nhiên hiểu ông nghĩ gì, song cô lắc đầu.

"Báo cáo, đã nhập ngũ, đã là bộ đội thì ai cũng như ai, không có gì là phân biệt gái trai cả. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh, nói chi gái trẻ như em ạ? Thủ trưởng cứ giao cho em, em làm được!"

Đương lúc ông đang muốn đáp lời cô, thì đã có một bóng dáng xuất hiện khiến cả hai thất kinh hồn vía.

Trong khói lửa của bom đạn, một dáng người nhỏ bé mà hiên ngang xuất hiện. Với bộ quân phục đặc trưng của lính cụ Hồ, trên vai vẫn đang đeo khẩu súng trường, thứ không thể thiếu của một người chiến sĩ.

"Trời ơi!"

Triều hét lên, sau đó lao đến như con thiêu thân. Cô kéo mạnh cả người Mẫn Thanh vào chiến hào, nức nở lay mạnh người cô.

"Mày muốn làm gì? Mày điên sao?"

"Triều, tao không điên. Tao sẽ đánh lạc hướng bọn chúng để anh em mình rút quân dần. Còn nữa, mày không được ngăn cản tao, vì Thư Trân, vì tất cả mọi người, lựa chọn này của tao sẽ không bao giờ sai!"

"Nhưng mày sẽ chết! Việc này để tao làm, mày biến vào trong ngay!"

"Không, mày với Thư Trân là máu mủ, tao không nỡ để cô ấy trải qua nỗi đau mất người thân."

"Mày cũng là người thân của chị ấy mà, mày không nghĩ đến điều này sao? Mày ích kỷ quá..."

"Lá thư đó...hãy đưa cho cô ấy và nói rằng cô ấy phải luôn mỉm cười."

Tiếng bom vang lên, cả hai đều phải bịt tai lại. Trong lúc Triều không để ý, Mẫn Thanh đẩy mạnh người cô, sau đó lao ra bên ngoài. Triều với tay nắm lấy cô nhưng không được. Đương lúc muốn chạy hẳn ra, thì thủ trưởng đã kéo cô lại.

"Buông em ra! Nó sẽ chết mất! Nó sẽ chết mất!"

Vừa khóc vừa gào lên, thủ trưởng lắc đầu. Nếu như để cô đi thì sẽ mất hết cả hai, vì tính mạng con người, ông phải bảo vệ một trong hai.

Mẫn Thanh chạy đi trong mưa bom, vết thương ở eo đã bắt đầu chảy máu, nó thấm dần qua lớp vải, sau đó dần lan rộng ra. Cô bước đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, tựa như một chiến binh đang hướng tới ánh sáng mặt trời. Cũng đúng thôi, cô đúng là đang hướng tới ánh sáng, chỉ khác đó là ánh sáng của Đảng, của dân tộc Việt Nam, là thứ ánh sáng mà những anh hùng đã nằm xuống để lại. Dường như bao nhiêu hào quang của dân tộc, của đất nước đều đang chiếu về phía cô.

Khẩu súng được cô cầm trên tay, tiến gần đến trụ chính của trận địa, bóp còi từng phát, rất nhiều tên đã nằm xuống. Gương mặt cô biến sắc, vết thương đang hành hạ cô, nó khiến gương mặt cô xanh xao, tím tái. Vậy mà cô gái trẻ không hề chùn bước, vẫn mạnh mẽ tiến về phía trước.

Mọi người đồng loạt gọi tên cô, nhưng phút giây thiêng liêng này đây sẽ không thể nào dừng lại. Ngay khi đã áp sát trụ, mọi người có thể nhận thấy khát vọng độc lập đang hiện hữu mãnh liệt trong con người cô.

Các bậc chỉ huy của từng toán binh nhận thấy tình thế này, liền kêu gọi bộ đội chợp thời cơ để rút quân. Nhận được lệnh, các anh vừa xả súng, vừa lùi về phía sau.

Mẫn Thanh ngẩng đầu nhìn trời, từng đợt tấn công ào ạt tràn về phía cô, dĩ nhiên các đồng chí khác không ngồi yên.

Một trái bom thả xuống khu vực cô đang đứng, tiếng la hét phát ra đầy tuyệt vọng. Khói trắng bay khắp nơi, tầm nhìn trở nên hạn hép, chẳng ai rõ cái gì đang diễn ra trước mắt, nhưng tận trong tim đều đã bị lòng dũng cảm và tinh thần yêu nước của cô gái trẻ lay động.

"Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi!"

Câu nói bất hủ từ vị lãnh tụ vĩ đại nhất của dân tộc vang lên, như một lời khẳng định chủ quyền, khẳng định tinh thần của đồng bào Việt Nam.

Khi khói dần tan đi, các chiến sĩ đã nhìn thấy một thân hình nhỏ bé kiên cường đứng giữa trận địa, rồi từ từ gục xuống, mất hút theo làn khói trắng.

Triều nức nở, cô cầm chặt lấy khẩu súng trường, quyết tâm nhào đến dẹp sạch kẻ thù.

Các chiến sĩ bắt đầu tản dần, rồi rút hết về phía sau. Ý định của Mẫn Thanh đã thành công, vì chí ít cô đã giúp đội mình rút quân gần hết.

Mẫn Thanh nở nụ cười buồn, khi chạm lên vết máu trên người, cô đã bật khóc. Ngẩng đầu nhìn trời xanh, hình bóng ấy lần nữa hiện ra.

Cô không bảo vệ được mình, nhưng cô đã bảo vệ được các đồng chí của mình.

"Em làm được rồi...Thư Trân à..."

***

Trong đêm 15 tháng 9 năm 1972, Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam đã pháo kích dữ dội vào đội hình của hai tiểu đoàn 3 và 6 TQLC để yểm trợ cho lực lượng đang cố thủ ở đây chuẩn bị rút lui. Gần rạng sáng, các đơn vị TQLC đồng loạt xung phong, những tổ kháng cự của Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam đã chống trả mạnh nhằm giữ chân QLVNCH cho đồng đội rút lui.

Cũng trong đêm 15 tháng 9 các chỉ huy của Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam trong thành nắm lại tình hình, thấy QLVNCH đã chiếm một số góc thành cổ, việc giữ Thành cổ đã đạt được mục đích trên bàn đàm phán nên thống nhất ra lệnh rút khỏi thị xã và thành cổ từ 22 giờ ngày 15 tháng 9.

Quân Giải phóng miền Nam rút khỏi thành cổ.

Tới ngày 15 tháng 9, sau khi diễn biến ở Hội nghị Paris có lợi cho Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam khi trong ngày 11 tháng 9, Cố vấn Kissinger chấp nhận phương án ngừng bắn, rút quân Mỹ và chính quyền Thiệu vẫn sẽ ở lại cho tới khi tổ chức Tổng tuyển cử ở miền Nam. Quân Giải phóng bắt đầu tiến hành rút quân.

Thứ tự rút: ưu tiên thương binh đi trước, tiếp đến các lực lượng tiểu đoàn ở xe, rồi đến các đơn vị trực thuộc, cuối cùng là sở chỉ huy Thành. K2 E48, K8, vệ binh - trinh sát bảo vệ đội hình rút. Ban chỉ huy Trung đoàn hỗn hợp cùng đội vệ binh rút cuối cùng vào nửa đêm 15 rạng ngày 16. Trung đoàn 18 Sư đoàn 325 được lệnh dừng lại, không vượt sông sang phản kích nữa, mà nhanh chóng triển khai lực lượng phòng thủ tả ngạn sông Thạch Hãn, khu vực Nhan Biều - Ái Tử.

Sau 4 tháng 16 ngày (81 ngày đêm) cố thủ tại Cổ Thành và thị xã Quảng Trị, Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam rút lui khỏi Thành cổ. Riêng trung đoàn Triệu Hải (trung đoàn 27 Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam - trung đoàn trưởng sau này là thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu) với 1.500 quân đưa vào thành cố thủ là đơn vị tổn thất nặng nhất. Các chốt chiến đấu vòng ngoài đều bị phá hủy, trung đoàn 48B thuộc sư đoàn 390 Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam - đơn vị chiếm giữ trung tâm thị xã, cũng đã bị thiệt hại hơn 80% quân số. Trong một hồi ký phổ biến vào năm 1997, trung tướng Lê Tự Đồng, nguyên tư lệnh lực lượng Quân Giải phóng miền Nam Việt Nam tại mặt trận tỉnh Quảng Trị, ghi nhận là các sư đoàn và trung đoàn tham chiến đã bị tổn thất quá nửa quân số.

[Theo Wikipedia]

***

P/s:

Chúng ta sắp đến chặng cuối rồi đấy, có lẽ đây là fic nhanh nhất mà mình từng up. Hãy cùng mình chuẩn bị sẵn sàng để nói lời tạm biệt với các emiu nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro