Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Có Thứ Gì Đó Vẫn Chưa Trọn Vẹn.

Nếu còn nhớ hạ chí chưa qua năm ấy, có thiếu nữ xuân xanh chỉ mới mười ba. Với mái tóc trắng xóa, bạch nhãn tựa hồ như phủ một làng sương mỏng lúc nắng mai say giấc chưa buông mình. Có chàng trai cũng ở tuổi mười ba nào đó, mái tóc đen buộc gọn phía sau, nụ cười rất hồn nhiên, mặc dù chất chứa nhiều điều sợ hãi. Cuối cùng họ gặp được nhau vào một ngày Mẫu Đơn nở rộ, trắng xóa cả một khoảng sân nhỏ trước trang viên.

Sức khỏe của cô nhóc không được tốt, hoàn toàn phụ thuộc vào việc chăm sóc từ người khác. Đến nổi không thể rời khỏi được căn phòng. Cô nhóc rất thích Mẫu Đơn Trắng, mùi hương hoa thơm nồng toả sắc trắng tinh khôi.

Một ngày mùa hạ nọ, cậu nhóc với mái tóc đen được buộc gọn phía sau, cả người đều lấm lem vết thương cùng bùn đất xuất hiện trước đám hoa nở rộ, giương đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn về phía cửa phòng đang mở, xuyên qua chạm đến đáy mắt ánh lên chút ngạc nhiên kia. Nở một nụ cười xấu hổ.

Cậu nói mình đang luyện tập cùng một người bạn, chỉ là vô tình lạc vào nơi này. Cô nhóc cố gắng đáp trả bằng một nụ cười tươi yếu ớt. Cậu tiến đến gần ngồi xuống trước phía cửa, hai người cứ như vậy mà gặp được nhau, cậu trở thành một người bạn mà mỗi ngày luyện tập đều ghé qua chỗ cô nhóc bầu bạn cùng. Đơn giản chỉ là một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên giữa những con người với số mệnh yếu ớt.

Từ lúc nào mà, cô nhóc đã yêu nụ cười của cậu ngay giây phút ấy. Tháng tháng ngày ngày, dần dần trôi qua như một giấc mộng đẹp tràn ngập hi vọng cùng ấm áp. Cho đến một ngày, cạnh cửa sổ ấy không còn bóng người quen thuộc, hoa Mẫu Đơn cũng chẳng còn khoe sắc để cánh hoa đung đưa theo cơn gió nhẹ đầu thu. Cậu không còn ghé đến để trò chuyện cùng cô nhóc nữa.

Lần cuối cùng, chỉ có một ánh mắt vô hồn. Nụ cười không còn hiện hữu trên gương mặt. Cậu để lại một câu, mà cả đời cô nhóc vẫn không thể quên đi, là một lời hứa xoay vần bởi sự ước mong  mỏng manh như sợi tơ bó buộc số kiếp.

Tôi hứa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Đừng quên, tôi đợi cậu.

Shiko tự cười mỉa mai chính mình. Niềm tin vô vọng từng ngày mà mình tự ôm ấp lấy, thì ra một khắc Giyuu cũng không hề nhớ đến.

Đợi chờ, rất lâu, cũng không biết rằng hoa đã bao nhiêu mùa tàn úa. Chỉ biết có người vẫn hằng ngày trông ngóng bóng hình ấy một lần nữa xuất hiện, một lần nữa nở nụ cười tươi dưới thảm hoa tinh khôi ấy. Nói một câu xin lỗi vì đã quay lại trễ như vậy.

Cuối cùng chẳng có ai cả, chẳng có ai...

Cho đến khi thân thể yếu ớt ấy sắp từ giả cõi trần thế. Không hiểu vì điều gì, khi nhìn thấy người đàn ông với đôi mắt đỏ tàn bạo ấy, Shiko chẳng hề sợ hãi. Ân huệ cho sự sống này được kéo dài bao nhiêu, rõ ràng khao khát sự sống mảnh liệt đến nhường nào. Vẫn còn nhiều điều chưa thể làm, vẫn chưa thể gặp lại được anh. Xúc cảm không muốn biến thành tàn tro nhen nhóm lên, dù cho con đường này từ đầu chính là sai trái.

Con người, ai cũng đều sợ hãi cái chết cận kề.

" Ngươi...thật đáng thương. "

Sự thương hại này, phải chăng là điều mà Shinobu ngay từ đầu đã dành cho cô ta khi nhìn thấy ánh mắt ấy. Cô đơn trống trải, một cái xác không hồn. Một con rối không hơn không kém. Vậy thì ý nghĩa cho linh hồn còn tồn tại ấy chỉ là thừa dư, là sự cô độc bóp nghẹn đến ngạt thở. Tình yêu đó có lẽ đã chết, ngay tại khoảnh khắc mà cô ta chấp nhận bó buộc mình vào thân ảnh của loài quỷ dữ.

Shinobu không biết, tình yêu chính là những thứ khó nắm bắt hơn bất kì điều gì. Cô khinh thường thứ tình yêu sâu nặng nhưng ích kỉ của Shiko, nhưng cũng chẳng có tư cách để nói đến thứ tình yêu mờ nhạt của bản thân mình.

" Cái chết của anh ấy, là điều...ngươi mong muốn? Đó là...thứ tình yêu mà ngươi...luôn nhất mực tự hào hay sao? . "

Trào phúng trong tình cảnh như vậy, nếu nói thẳng ra cô đang đưa mình vào cửa tử không hơn không kém. Chi leo dừng lại giữa không trung, Shiko bước chập choạng đến bên cạnh cô, khom xuống dùng lực đạo tay phải mạnh mẽ bóp lấy chiếc cổ nhỏ loang lổ những viết máu. Móng vuốt ghim vào da thịt đau rát, Shinobu ho khan vài tiếng, khóc nhọc lập tức chộp lấy cổ tay cô ta muốn kéo ra.

" Đó không phải việc mà bây giờ ngươi có thể quản. Ít ra dưới tay của ta, anh ấy sẽ được chết một cách nhẹ nhàng không chút đau khổ dày vò. "

Có thứ gì đó, trong khoảng tối của ánh mắt kia, cô vừa nhận ra những điều khó có thể tin. Đôi môi nhỏ nhắn cùng cổ họng đau rát, khoang miệng đã tanh nồng mùi máu tươi. Cô cười, lại biến thành một nụ cười đầy chua chát khó coi.

" Cái yêu mà ngươi nói...đều chỉ là sự ích kỉ cùng hận thù chất chứa..."

Những điều ấy, khi lọt qua tai Shiko, đều trở thành thứ kinh tởm không hơn không kém. Hệt như bị Shinobu moi trúng trái tim đen ngòm mà cô giấu diếm đi, ẩn sau tiếng yêu đầy sự giả dối.

Phải rồi, đó chính là hận. Không phải yêu. Nhưng nói ra, lúc ấy họ chỉ là những đứa trẻ con còn chưa đủ trưởng thành cùng nông nổi nhất thời. Thấu cảm cũng chỉ là nhất thời. Không biết từ khi nào, Shiko đã nhận ra đối với Giyuu, bản thân chỉ còn lại nổi thống hận vô hình vô dạng. Lấn át đi cái yêu đầy si mê lúc trước.

" Phải... Có lẽ...ngươi nói đúng. "

Có mấy phần là thật tâm? Suy cho cùng, mọi thứ cũng đều vào bản ngã của vòng xoay sinh mệnh. Được định trước ngay từ đầu. Tông giọng lạnh lẽo, ánh nhìn cay nghiệt, chất độc của cô đã ngấm đến bên trong, kì kèo là chuyện ngu ngốc nhất bây giờ.

Những đầu dây leo nhỏ biến dị trở thành những mũi gai nhọn dài. Hóa ra giây phút đó, cô lại quật cường mà không hề rơi nước mắt. Có lẽ tin tưởng vào điều gì đó kì tích, là một loại cảm giác mong chờ thôi thúc có thể khiến con người mạnh mẽ hơn bất kì điều gì khác từng trải qua trước đó. Ánh mắt mệt mỏi nhắm chậm lại, vẫn siết chặt cổ tay Shiko không hề buông ra.

Không thể giãy giụa, không thể thoát khỏi. Chỉ có thể tin tưởng mong chờ.

Cứ ngỡ đau đớn sẽ lan tràn khắp mọi ngóc ngách, vậy mà khi mi mắt hé mở ra, chỉ thấy được lập lờ một ánh kiếm xanh đậm lạnh lẽo chặt đứt đi những sợi chi leo dài nhọn. Shiko với ánh nhìn ngạc nhiên như khó có thể tin. Khoảng cách cực kì gần, lưỡi kiếm ngang tàn mà chuyển hướng đến phía vùng cổ. Tốc độ cực kì nhanh nhẹn theo phản xạ, cô ta buông bàn tay đang nắm lấy cổ Shinobu, chi leo cứng chắc chắn đi đường kiếm nhanh nhẹn ấy, cả thân người lùi về phía sau bảo đảm khoảng cách.

Khi nhìn thấy hình dáng kia, cay đắng dân tràn lên khoé mắt cay nồng. Nước mắt thật sự có thể rơi xuống, từ đôi mắt của một con quỷ máu lạnh giết người không gớm tay. Có gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng mà không thể thốt ra thành lời. Shiko ôm lấy lồng ngực bỗng chốc nhói đau, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống không ngừng. Không biết nhói đau bởi vì chất độc lan tràn, hay bởi vì đột nhiên nhìn thấy được anh, tàn nhẫn chỉa mũi kiếm vô tình ấy về phía mình không chút thương tiếc.

Giyuu chắn phía trước, bóng lưng lại vững chãi cùng an tâm. Anh lấy tay lau đi huyết lệ, tầm mắt nhìn ra phía sau, cô toàn thân xiêm y đều thấm đầy máu tươi. Đồng tử xanh thẫm lạnh lẽo co lại, tàn bạo như cơn sóng chực chờ nuốt chửng mọi thứ bởi cơn cuồng nộ từ đại dương xanh.

" Tomi...oka...san. Anh...thật chậm. "

Nghe vào là lời trách móc, lại thật giống như lời đùa cợt thường ngày của cô. Tin tưởng, anh nhất định sẽ xuất hiện trước mắt cô.

" Kochou... "

Cái tên được thốt lên từ giọng nói ấy, cũng cảm thấy như lời an ủi trước phút giây lo sợ.

Nhen nhóm trong ánh trăng mờ nhạt, một hạt giống nhỏ nhoi, nãy mầm lên thật mãnh liệt, khó lòng có thể dập tắt đi.

_ Kết Chương 15 _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro