Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1shot



đêm trở xuống, gió hiu lạnh của mùa đông khẽ chạy qua mái tóc bạc trắng kia, làm quấn theo hương thơm còn đọng trên sợi tóc. tiếng cú rêu ríu rít cùng với tiếng lá xào xạc khiến khung cảnh nơi đây thật yên bình và dịu nhẹ, bước chân xột xoạt đi dưới những tán lá chưa phơi của mùa thu.

và, đã kể từ một tháng khi đội diệt quỷ nhận được tin Giyuu rơi vào con đường xa đọa mà hoá thành quỷ. tin dữ khiến ai ai cũng phải sốc không nói nên lời, đường đường là một trụ cột, đã quỳ xuống mà thề với Chúa rằng sẽ bảo vệ nhân loại khỏi những thứ dơ bẩn kia, ấy giờ lại nỡ lòng để những lời hứa đấy rơi vào quên lãng? gã ta đã phản bội nhân loại, phản bội đội diệt quỷ, phản bội tất cả mọi người.

bao gồm cả cậu, phong trụ. từ ngày hôm ấy, trái tim cậu chẳng còn lại gì ngoài những tàn tích của hận thù. mất mát quá lớn khiến mọi cảm xúc trong cậu dần phai nhạt, chỉ để lại một nỗi oán giận âm ỉ chẳng thể nguôi ngoai. cậu tự nhủ rằng Tomioka Giyuu đã không còn nữa, rằng kẻ đang khoác lên danh hiệu "Thủy Trụ" kia chỉ là một bóng hình xa lạ, một kẻ máu lạnh tàn sát dân lành mà không hề nao núng.

lẽ ra, cậu không nên bận lòng. ngay từ đầu, cậu vốn đâu có thiện cảm với hắn? một người luôn giữ khoảng cách với tất cả, lúc nào cũng khoác lên vẻ ngoài trầm mặc, như thể tự tách mình khỏi thế gian này. vậy thì cậu có lý do gì để đau lòng? cớ gì phải tiếc thương một kẻ như vậy?

thế nhưng, cậu vẫn chẳng thể dứt bỏ. dù ngoài mặt tỏ ra dửng dưng như thể chẳng mảy may bận tâm, nhưng trong thâm tâm, lúc nào cậu cũng tự hỏi-người ấy giờ đang ở phương nào? cậu lỡ sa vào đôi mắt xanh thẳm ấy, sâu như đại dương, nuốt chửng mọi lý trí của cậu tự lúc nào chẳng hay. cậu bị đôi bàn tay chai sần mang trên mình những vết tích của tháng năm khắc nghiệt ấy làm cho mê đắm.
cậu biết rõ bản thân không nên như vậy, nhưng trái tim lại chẳng nghe theo lời cậu nữa rồ-

"CỨU VỚI!!!"

tiếng thét xé toạc màn đêm, vang vọng giữa khu rừng tĩnh mịch, kéo cậu trở về thực tại. một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. theo phản xạ, cậu lập tức rút kiếm khỏi vỏ, lưỡi kiếm lạnh lẽo lóe lên một tia sáng mờ nhạt dưới ánh trăng. âm thanh tuyệt vọng ấy vẫn còn vương lại trong không gian, như một lời kêu cứu van nài giữa chốn hoang vu. khu rừng quá yên ắng. một sự im lặng không bình thường. không có tiếng gió luồn qua tán lá, không có tiếng côn trùng rả rích—tất cả như bị nuốt chửng trong một thứ gì đó vô hình nhưng ghê rợn. cậu bước đi chậm rãi, từng bước chân khẽ khàng trên thảm lá mục, lòng không khỏi đắn đo. cảnh tượng này quá quen thuộc... một cái bẫy? có thể lắm. bọn quỷ ranh ma không thiếu thủ đoạn để lừa con mồi rơi vào cạm bẫy của chúng. nhưng dù thế nào, cậu vẫn không thể làm ngơ.

căn nhà hoang hiện ra trong tầm mắt. bóng tối bao trùm lấy nó khiến nơi này càng thêm quái dị. những bức tường mục nát lấm lem rêu xanh, cửa sổ vỡ nát như hốc mắt rỗng không của một cái xác bị lãng quên. cậu vừa tiến lại gần, một mùi tanh nồng nặc sộc thẳng vào mũi, đậm đặc đến mức khiến dạ dày quặn thắt.

mùi máu.

cậu đứng khựng lại trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, bàn tay vô thức siết chặt chuôi kiếm. Đôi nhãn tử sắc bén mở to, cảm nhận rõ luồng khí chết chóc đang cuộn trào bên trong. sát khí đậm đặc đến đáng sợ, dày đến mức chỉ cần hít thở thôi cũng thấy nghẹt thở. cậu đã đối đầu với nhiều con quỷ, nhưng chưa từng cảm nhận được luồng oán khí nào nồng đến mức này. cái lạnh chạy dọc sống lưng, lòng bàn tay đổ chút mồ hôi lạnh.

một Hạ Huyền? không... không thể nào.

sát khí này mạnh hơn, u ám hơn, như một vực sâu không đáy, nuốt chửng mọi tia sáng le lói. cảm giác áp bức này chỉ có thể đến từ một kẻ thuộc hàng ngũ đáng sợ nhất..

trường hợp duy nhất—chỉ có thể là một Thượng Huyền.

cậu cắn chặt răng, tin vào phán đoán của mình, chuẩn bị ra chiêu ngay lập tức. nhưng trước khi kịp động thủ, một luồng khí lạnh buốt bất chợt bao trùm lấy cơ thể cậu. cảm giác áp bức nặng nề như thể có một bóng lưng to lớn ngay phía sau vậy. bản năng thúc giục, cậu xoay người thật nhanh, lưỡi kiếm vẫn vững chắc trong tay, đôi mắt sắc bén đảo qua từng góc tối, cơ thể trong tư thế phòng thủ tuyệt đối.

"ồ, trụ cột à."

một giọng nói trầm thấp vang lên, mang sự cợn nhả trong chúng. cậu nghiến răng, không để bản thân bị dao động, rồi bất ngờ tung chân đạp mạnh vào cánh cửa gỗ mục nát.

Rầm!
cánh cửa bật tung trong tiếng va đập nặng nề, bụi bặm cuộn lên mờ mịt. nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cậu khựng lại, tim như bị ai đó bóp nghẹt.

không những một... mà là cả chục cái xác.

những thân thể rũ rượi, méo mó trong tư thế vặn vẹo kỳ dị. những khuôn mặt tái mét, đôi mắt trợn trừng vẫn còn nguyên nỗi hoảng sợ khắc sâu trong đồng tử. tay chân họ bị bẻ gãy, da thịt nham nhở, nhiều nơi chỉ còn lại những mẩu xương trắng lộ ra dưới lớp thịt bị gặm dở. máu tươi tràn khắp sàn nhà, đặc quánh lại thành từng vệt ghê rợn. một chiếc chân cụt lìa lăn lóc nơi góc phòng, phần thịt nơi vết cắt vẫn còn rỉ máu, tạo nên một thứ mùi tanh nồng nặc. cậu lặng người.

cảnh tượng này không khác gì địa ngục trần gian. đầu ngón tay cậu siết chặt chuôi kiếm đến mức run rẩy. dù đã quá quen với sự tàn bạo của lũ quỷ, nhưng một lần nữa, chúng vẫn khiến cậu căm hận đến mức muốn nghiền nát toàn bộ.

"loài người thật yếu đuối nhỉ."

giọng nói ấy lại vang lên, nhẹ bẫng nhưng len lỏi qua không gian như một cơn gió lạnh lẽo, quấn lấy từng giác quan của sanemi. đôi mi cậu trầm xuống, sắc mặt tối sầm lại. máu dồn lên não, từng đường gân trên trán giật mạnh, phản chiếu cơn giận dữ đang cuộn trào. căm ghét. khinh bỉ. cảm giác buồn nôn dâng lên trong lồng ngực, như thể chỉ cần nghe thêm một lời nào nữa, cậu sẽ phát điên mất.

" RA MẶT ĐI!"

cậu quát lớn, giọng vang vọng giữa không gian tĩnh lặng. ánh mắt sắc bén lia nhanh khắp bốn phía, nhưng chẳng có gì ngoài bóng tối vây quanh. tên quỷ này chưa từng lộ diện, chỉ có giọng nói là thứ duy nhất chứng minh sự hiện diện của nó. cậu căng tai lắng nghe, cố lần theo một dấu vết nhỏ nhoi nào đó.

tách... tách...

có tiếng nước nhỏ đâu đó quanh đây, mơ hồ, không ngừng vang vọng trong tai. nhưng từ đâu? nó ở gần hay xa? cậu cẩn thận bước tới, tuy dù có cố gắng đến đâu, chúng đều vô ích, chả có sơ hở nào cả.

cơn sốt ruột dâng lên, lồng ngực sanemi căng chặt. từ trước đến nay, cậu không phải kiểu người có thể kiên nhẫn chờ đợi. nếu không tìm được nó—thì cứ để nó tự mò đến.

cậu dứt khoát nâng thanh đao, lưỡi kiếm lướt qua da thịt, rạch một đường dọc cánh tay.

tách...

những giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống sàn, lan tỏa thứ hương thơm ngọt ngào đặc biệt. cậu nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ đầy khiêu khích.

"là máu hiếm đấy, tao biết lũ quỷ chúng mày khao khát nó đến nhường nào."

dáng vẻ ung dung, giọng nói bình thản nhưng ẩn sâu bên trong là sự nguy hiểm cận kề. như thể, cậu không hề nao núng trước sự có mặt của nó. thậm chí còn chẳng buồn che giấu vẻ mặt đầy thách thức ấy—một kẻ biết rõ mình ở thế chủ động, đủ bình tĩnh để biến con mồi thành kẻ phải lao vào trước.

tách
tách
tách...

"dâng."

tách...

một âm thanh nhỏ vang lên giữa không gian yên lặng đến nghẹt thở. Sanemi khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc bén lập tức quét qua xung quanh. nhưng ngay giây tiếp theo, cậu sững người.

mặt sàn dưới chân không còn là gỗ mục nát nữa.

mọi thứ biến đổi trong chớp mắt. thứ cậu đang đứng lên giờ đây là nước, trong veo như mặt gương, phản chiếu bầu trời đen kịt phía trên. nhưng điều kỳ lạ là cậu không hề chìm xuống. dẫu chân cậu rõ ràng đang dẫm lên mặt nước, nhưng lại không có cảm giác ướt át hay bất cứ sự trơn trượt nào. như thể đây không phải là nước, mà là một thứ gì đó còn quái dị hơn thế.

Sanemi nheo mắt, dõi theo giọt máu từ vết cắt trên tay mình rơi xuống. máu đỏ thẫm rơi thẳng xuống mặt nước—nhưng không loang ra như lẽ thường. cậu chờ đợi, nghĩ rằng dòng nước sẽ cuốn lấy nó, hòa tan nó vào trong lòng mình. nhưng,

máu biến mất.

ngay khoảnh khắc nó chạm tới bề mặt, nó như bị nuốt chửng, không để lại một dấu vết nào. như thể chưa từng tồn tại.

Sanemi cứng người. một sự yên tĩnh kỳ lạ bao trùm lấy nơi này đến mức từng nhịp thở của cậu cũng trở nên nặng nề hơn. trong mặt nước phẳng lặng dưới chân, phản chiếu lại bóng dáng của chính cậu.

nhưng trước khi kịp phản ứng—

tách!

cảm giác lạnh lẽo siết chặt lấy cổ tay.

rồi cả mắt cá chân.

Sanemi trợn mắt, nhưng đã quá muộn. những sợi xích màu xanh trong suốt trồi lên từ mặt nước, mềm mại như dòng chảy dẫu lại cứng rắn như sắt thép. trước khi cậu kịp giật mạnh để thoát ra, chúng đã siết chặt, khóa cứng chân tay cậu lại trong một cú vồ bất ngờ.

một cơn lạnh thấm sâu vào da thịt.

" Đ*T MẸ, CHÓ ĐẤY, CÓ GIỎI THÌ RA MẶT ĐI THẰNG HÈN!"

cậu hét lớn, cơ bắp căng lại, sự chèn ép này quả thật là quá nhanh, dù cậu được mệnh danh là nhanh hơn gió nhưng cũng không thể đến mức này..rốt cuộc, tên quỷ này mạnh đến thế sao? ngang ngửa với hàng ngũ trụ cột, có thể là hơn..

"ta nghĩ ngươi nên cân nhắc về ngôn từ của mình."

mắt cậu đảo qua đảo lại, vẫn không thấy kẻ địch đâu, nhưng sát khí thì lại đang rất gần.. cậu có thể cảm nhận được rằng tên đấy.. đang đứng trước mặt mình vậy. trước khi kịp mở miệng để phản kháng thì đã bị bàn tay to lớn bóp lấy miệng, tốc độ đáng kinh.

dòng nước mềm mại quấn theo cánh tay kia, chầm chậm uốn lượn như một dải lụa sống động. nó không rơi xuống, cũng không vỡ tan, mà từng giọt, từng dòng xoay vòng theo một quy luật vô hình, như thể có một ý chí nào đó đang dẫn dắt. rồi, ngay trước mắt Sanemi, dòng nước ấy tụ lại, nén chặt, và trong khoảnh khắc tiếp theo—nó bắt đầu thay đổi.

hình dạng con người dần dần hiện ra, từng đường nét sắc sảo được tạo thành từ chính những tia nước trong vắt. sanemi mở to mắt, hơi thở vô thức khựng lại. trước mặt cậu, không phải một thực thể mơ hồ, không phải một hình dạng bán trong suốt như những linh hồn hay ảo ảnh.

đó là một con quỷ—một kẻ có da, có thịt, nhưng lại chẳng hề giống với bất cứ sinh vật nào cậu từng đối mặt.

làn da hắn mang sắc xanh nhạt, thứ màu sắc lạ lùng tựa như mặt nước phản chiếu bầu trời xám xịt trước cơn giông. mái tóc đen mượt, mềm mại nhưng lộn xộn, từng lọn chìa theo những hướng khác nhau như bị một cơn sóng vô hình cuốn trôi. nhưng điều khiến Sanemi thực sự khựng lại, không phải sắc da, không phải dáng hình, mà là ánh mắt hắn.

đôi mắt ấy—xanh thẳm như đáy đại dương, tộn cùng không thấy đáy, tĩnh lặng nhưng chất chứa một lực hút quỷ dị.

không có hận thù, không có tai oán, cũng không có chút khoan dung nào.

chỉ có một sự u tối vô định, lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở. nhìn vào nó, Sanemi có cảm giác như cả cơ thể mình đang bị dòng nước ấy nhấn chìm, bị cuốn đi mà không cách nào thoát ra được. một cái nhìn có thể cuốn phăng tất cả, như sóng thần quét qua bờ cát, như vực sâu nuốt chửng kẻ nào dám bất cẩn tiến đến quá gần.

và giữa đôi con ngươi ấy—

hai chữ "Thượng Huyền" in sâu, lạnh lẽo, như một dấu ấn khắc vào tận cốt tủy.

sanemi sững người, cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. không phải vì con quỷ trước mặt quá đáng sợ, mà vì... nó trông quá quen thuộc.

giống hệt như ai đó...
một ai đó mà cậu không muốn nhớ đến.

cậu lấy răng cắn lấy chiếc tay đang bịp miệng mình, hắn theo phản xạ giật mình rồi cúi xuống nhìn con mồi đang dãy dụa để thoát ra ( giyuu 1m9 ), giống một con mèo trắng xù lông. hắn nheo mắt mình lại rồi nâng khuôn mặt trầy xướng ấy lên, đối mặt với ánh mắt thân thương này của kẻ địch, sanemi không thể chịu được mà liếc nhìn chỗ khác.

"nhìn ta."

vừa dứt lời, đầu cậu lập tức bị xoay lại, ánh mắt lại một lần nữa chạm vào hắn. động tác ấy quá nhanh, đến mức ngay cả một người vững vàng như cậu cũng không kịp phản ứng. tên quỷ cúi xuống, thu hẹp khoảng cách, khiến gương mặt hai người gần sát đến nỗi chỉ cần một hơi thở nữa thôi là môi chạm môi. sanemi không tài nào đoán được ý đồ của hắn. ánh mắt kia, hơi thở kia, tất cả đều vờn quanh cậu như một câu đố không có lời giải. rốt cuộc, hắn muốn gì từ cậu?

ngón tay lạnh buốt bất chợt lướt qua môi cậu, mang theo một cơn tê dại như dòng điện nhỏ len lỏi vào từng tế bào. hơi lạnh ấy không đơn thuần là cái lạnh của da thịt mà như thể thứ băng tuyết ngàn năm, thấm vào tận xương tủy, khiến Sanemi bất giác rùng mình. đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc. hành động của hắn quá khó đoán, quá khác lạ. là kẻ địch nhưng sao lại chạm vào cậu theo cách này? một sự xoa dịu ư? hay chỉ là một trò đùa tàn nhẫn?

tên quỷ cúi xuống gần hơn, ánh nhìn sắc bén đầy ý đồ mờ ám. ngón tay hắn không rời khỏi môi cậu, đầu tiên là vuốt nhẹ dịu dàng đến mức gần như mê hoặc. nhưng ngay sau đó lực nhấn bỗng trở nên mạnh bạo như muốn khắc ghi dấu vết lên làn môi ấy. cảm giác ấy vừa mềm mại vừa áp chế, như một trò chơi quái ác giữa dịu dàng và chiếm đoạt. nó khiến cậu rên lên một tiếng nghẹn ngào, ngược lại cậu còn thấy môi của tên kia cong lên nụ cười khó hiểu.

dục vọng.

"Tiếng rên của ngươi kích thích tai ta quá." hắn nói với giọng mỉa mai.

những tưởng chỉ là một câu nói bông đùa, nhưng giây tiếp theo, Sanemi đã bị đẩy vào cơn ác mộng cuồng loạn. hắn lao đến như một con thú săn mồi, nghiền nát môi cậu bằng một nụ hôn không chút khoan nhượng. Sanemi giật mạnh người, cố giãy thoát nhưng bàn tay lạnh ngắt kia đã bóp chặt lấy má cậu, buộc cậu phải há miệng ra để đón nhận cơn cuồng bạo đang trút xuống. răng nanh hắn cắn xé không thương tiếc, từng vệt máu tràn ra nơi khóe môi nhưng hắn không dừng lại—ngược lại, hắn càng thêm hưng phấn. lưỡi hắn trượt sâu vào khoang miệng cậu, vừa liếm láp, vừa càn quét, như muốn chiếm đoạt đến tận cùng. vị máu tanh nồng lan ra giữa hai người, nhưng hắn chỉ càng thêm siết chặt, ngấu nghiến, ép buộc Sanemi tiếp nhận tất cả.

bàn tay hắn trượt xuống ghìm chặt lấy eo cậu, áp sát đến mức hơi thở nóng rẫy phả thẳng lên da thịt. mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá tàn bạo, đến mức Sanemi chẳng kịp nghĩ đến chuyện phản kháng. toàn thân cậu bị khóa chặt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn điên cuồng này, chờ đợi nó kết thúc—nếu hắn chịu dừng lại.

lưỡi hắn trượt sâu vào khoang miệng cậu, quấn lấy lưỡi cậu mà không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thoát ra. hắn ép buộc, nghiền nát, hút lấy từng hơi thở, tham lam nuốt trọn thứ mật ngọt bên trong như kẻ đang khát cháy giữa sa mạc. mỗi lần lưỡi hắn cuốn chặt, càn quét, đều như muốn khắc ghi sự hiện diện của hắn trong cậu, không chừa lại một góc trống nào. Sanemi khó mà thở nổi, lồng ngực phập phồng dữ dội, cảm giác nghẹt thở khiến mặt cậu dần đỏ bừng. nhưng hắn không để tâm. trái lại, hắn còn siết chặt cậu hơn, nghiến răng cắn lên môi cậu, để lại những vết răng sâu hoắm rồi lại dùng đầu lưỡi liếm láp như một sự xoa dịu muộn màng. hơi thở của hắn nóng rực, hòa quyện với hơi thở của cậu thành một sợi dây ràng buộc không cách nào gỡ ra.
hắn khẽ rên lên một tiếng như thể vị máu ấy càng làm hắn thêm kích thích. đầu lưỡi hắn trượt dọc theo khóe môi cậu, tham lam liếm láp những vệt máu vương vãi rồi lại một lần nữa lấn sâu vào bên trong, ngấu nghiến vị ngọt hòa lẫn chút mằn mặn đầy mê hoặc. hắn hôn mạnh đến mức chiếc lưỡi rắn rỏi kia cứ quấn quýt lấy lưỡi cậu, đẩy sâu, khuấy đảo, như thể đây là cách duy nhất hắn có thể khắc ghi dấu ấn của mình lên người cậu.

mãi đến khi đã thỏa mãn, hắn mới miễn cưỡng rời khỏi đôi môi sưng đỏ ấy để lại giữa hai người một sợi chỉ bạc óng ánh vương vấn như sợi tơ ái tình quấn chặt không dứt. hắn nhìn xuống con mồi đang thở dốc dưới mình, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng. đôi môi bị hắn dày vò đến mức rách nhẹ, vương chút máu tựa một kiệt tác vừa được nhào nặn qua bàn tay hắn. hắn liếm môi, đôi mắt tà mị lướt xuống phía dưới. lồng ngực cậu phập phồng, vạt áo bị xé toạc để lộ bờ ngực trần. hai vết sẹo cắt chéo nhau tạo thành hình chữ X rõ nét như dấu tích của một trận chiến dữ dội, tuy vậy, dưới ánh nhìn của hắn, chúng lại gợi tình đến lạ. một kiệt tác khác, hoang dã, thô bạo, nhưng đầy sức hút.

hắn đưa tay chạm nhẹ lên vết sẹo, đầu ngón tay lướt qua từng đường nét gồ ghề trên da thịt cậu. một nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi hắn trông như một con thú vừa tìm thấy món đồ chơi yêu thích nhất của mình. hắn chậm rãi cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả nhẹ lên hõm cổ cậu khiến Sanemi khẽ rùng mình. đôi môi hắn lướt qua làn da trần trước khi vùi mặt vào cổ cậu như thể đang tận hưởng hương vị độc nhất chỉ riêng cậu có. lưỡi hắn trượt dọc theo đường cong ấy, tinh nghịch liếm láp từng tấc da thịt để lại những vệt ẩm nóng đầy ám muội. hơi thở hắn phả sát bên tai cậu, nóng – lạnh đan xen, vừa kích thích vừa mang theo một sự đe dọa ngấm ngầm.

Bất chợt hắn há miệng, răng nanh sắc nhọn cắm phập xuống không chút do dự. Một cơn đau nhói bùng lên lan tỏa khắp cơ thể. Hắn không dừng lại ngay, trái lại, còn nhấn sâu hơn như thể muốn khắc ghi dấu vết của mình lên làn da cậu. sanemi cắn răng, không để phát ra thứ tiếng xấu hổ nào, mặt cậu đau điếng lại, chưa bao giờ bản thân bị hành đến nhục nhã như này. thà giết cậu còn hơn tra tấn thân thể cậu như này.

"đêm còn dài, tận hưởng đi nhé, shinazugawa."

?

.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro