Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gió cuốn lời ca


Ngày hôm sau, Dương đứng trước phòng thu, nơi anh đã hẹn với quản lý để bàn về album mới. Nhưng từ lúc bước vào, tâm trí anh không tài nào tập trung được. Gương mặt của Pháp Kiều, những lời nói cậu ấy để lại, cứ ám ảnh anh như một điệu nhạc dang dở.

Quản lý: "Dương, cậu không nghe tôi nói sao? Đoạn bridge trong bài này cần một chút gì đó mãnh liệt hơn, cảm xúc hơn. Cậu nghĩ sao?"

Dương giật mình, thoáng cau mày. Anh chống tay lên bàn, gương mặt thoáng vẻ suy tư.

Dương: "Mãnh liệt hơn, cảm xúc hơn? Tôi hiểu, nhưng đôi khi... cảm xúc không cần gồng mình để trở nên mạnh mẽ. Cứ để nó tự nhiên đi."

Quản lý: "Ý cậu là gì?"

Dương (lơ đãng): "Có những thứ không cần vội. Chỉ cần một người, một khoảnh khắc, và bài hát sẽ tự hoàn thiện."

Quản lý nhíu mày, nhưng cũng không muốn hỏi thêm. Họ làm việc với nhau đã lâu, quá hiểu rằng những lời của Dương thường mang tính cảm hứng bất chợt, và tốt hơn hết là cứ để anh tự tìm ra cách của mình.

Buổi tối hôm đó, Dương nhận được một lời mời từ một người bạn trong ngành. Đó là một buổi tiệc networking với sự góp mặt của các tên tuổi lớn trong giới giải trí và doanh nhân. Anh không có ý định đi, nhưng cái tên người tổ chức khiến anh đổi ý: Pháp Kiều.

Từ giây phút bước vào sảnh tiệc xa hoa, Dương biết rằng đây không chỉ là một sự kiện đơn thuần. Cách bài trí tỉ mỉ, không khí được giữ ở mức hoàn hảo giữa trang trọng và ấm cúng – tất cả đều toát lên dấu ấn của người đứng sau.

Anh không mất nhiều thời gian để tìm thấy Pháp Kiều. Cậu đứng ở một góc phòng, trò chuyện với một nhóm doanh nhân trong bộ vest đen vừa vặn đến từng đường may. Cậu không cười, nhưng ánh mắt sắc lạnh và giọng nói điềm tĩnh khiến mọi người xung quanh đều phải tập trung.

Dương bước tới, nụ cười nhẹ hiện trên môi.

Dương: "Thì ra, cậu không chỉ giỏi nói chuyện mà còn biết cách tạo ra cả một buổi tiệc đáng nh."

Pháp Kiều quay lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại bình thản.

Pháp Kiều: "Anh ti đây làm gì? Tôi không nh mình có gửi lời mời cho ca sĩ nổi tiếng nào cả."

Dương: "Anh không cần lời mời, chỉ cần lý do. Và buổi tiệc này có đủ lý do để anh ti."

Một khoảng lặng. Những người xung quanh như cảm nhận được sự căng thẳng ngầm giữa hai người nên nhanh chóng tìm cách rời đi, để lại không gian riêng cho họ.

Pháp Kiều: "Vậy lý do của anh là gì?"

Dương nhìn sâu vào mắt cậu, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định.

Dương: "Là em."

Câu nói ấy như một mũi tên xuyên qua lớp mặt nạ lạnh lùng của Pháp Kiều. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu thoáng dao động, nhưng rất nhanh cậu lấy lại sự kiểm soát.

Pháp Kiều: "Anh không cần đùa giỡn trong những nơi thế này. Nếu anh đến đây để gây chú ý, thì xin lỗi, tôi không có thời gian để làm nền."

Dương bật cười, tiếng cười không lớn nhưng đủ để phá tan sự căng thẳng.

Dương: "Anh không đùa. Nhưng anh cũng không vội. Cứ để mọi thứ tự nhiên, như cách em tổ chức một buổi tiệc hoàn hảo thế này. Anh sẽ tìm hiểu về em, Kiều, từng chút một."

Pháp Kiều không trả lời, chỉ nhìn anh thật lâu. Ánh mắt ấy chứa đầy những điều không thể diễn tả bằng lời, như một cuốn sách chưa từng được mở ra.

Đêm đó, trong buổi tiệc xa hoa đầy ánh đèn lấp lánh, Dương biết rằng cuộc hành trình của anh vừa mới bắt đầu. Và với mỗi bước tiến, anh sẽ từng chút một kéo Pháp Kiều ra khỏi lớp màn bí ẩn ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongkieu