Dưới ánh sáng của bí mật
Dương đứng thừ người, trái tim như bị bóp nghẹt dưới gánh nặng của sự thật vừa khám phá. Mọi thứ anh từng biết về Pháp Kiều – cậu ấy, người mà anh yêu, người mà anh nghĩ mình hiểu rõ – đều bị xé toạc. Một thế giới mà anh chưa từng tưởng tượng đang mở ra trước mắt.
Dương (gằn giọng, ánh mắt cháy lên): "Vậy là tất cả chỉ là trò chơi của cậu? Mọi thứ đều có lý do, đúng không? Mà lý do là gì? Là sự lợi dụng? Là những kế hoạch được vạch ra từ trước?"
Pháp Kiều không vội đáp. Cậu đứng yên, tay nắm chặt lấy mép bàn như để giữ thăng bằng. Những lời nói của Dương như những vết dao cứa vào tim cậu, nhưng cậu không thể trả lời. Cậu không thể giải thích tất cả trong một lần. Sự thật quá phức tạp và đau đớn, cậu không biết liệu có thể giữ Dương lại hay không.
Một phút im lặng kéo dài như cả thế kỷ.
Pháp Kiều (nhỏ giọng): "Dương... Tôi không thể nói hết. Nhưng tôi không muốn anh là phần bị tổn thương trong trò chơi này."
Dương lắc đầu, cảm giác mơ hồ càng tăng lên. Anh không biết phải làm gì, những câu hỏi cứ cuộn tròn trong đầu. Những bức ảnh, những tài liệu... tất cả đều chỉ ra rằng anh chỉ là một quân cờ trong một ván cờ mà mình chưa bao giờ hiểu rõ.
Dương (quay đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc): "Tại sao không nói từ đầu? Cậu muốn tôi phải làm gì? Lùi bước, rút lui? Tôi yêu cậu, Kiều... Đừng nói với tôi rằng tất cả là giả dối."
Pháp Kiều nhìn anh, sự mệt mỏi dâng lên. Cậu không thể tiếp tục giữ vững lớp mặt nạ lạnh lùng nữa. Nhưng cậu cũng không thể để Dương lún sâu hơn. Cậu biết, một khi Dương đã đi vào thế giới này, không có đường lui. Tình yêu giữa họ sẽ chỉ là một con dao hai lưỡi.
Pháp Kiều (khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó có chút buồn bã): "Dương, anh có bao giờ tự hỏi mình sẽ đi đến đâu không? Khi tất cả đã quá muộn màng?"
Dương quay lại, ánh mắt sững sờ. Cậu ấy vừa nói gì? Câu hỏi đó như một tiếng chuông vang lên trong đầu anh, đánh thức một sự thật anh chưa từng nghĩ tới. "Quá muộn màng"?
Dương (run rẩy): "Cậu đang muốn ám chỉ điều gì?"
Pháp Kiều không đáp. Cậu quay lại chiếc bàn, ánh mắt như dán chặt vào những tấm tài liệu. Cả căn phòng dường như chìm vào một không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu "tích tắc" đều đặn, gợi lên sự nặng nề trong không khí.
Một giây sau, Pháp Kiều đứng lên, đi về phía cửa. Dương không kịp nói gì, chỉ kịp nhìn theo cậu.
Pháp Kiều: "Tôi cần anh ra ngoài. Đừng cố hiểu tôi. Đừng tìm hiểu thêm."
Dương bàng hoàng. Đó không phải là câu trả lời anh muốn, cũng không phải cách mà Pháp Kiều từng đối xử với anh. Nhưng giờ đây, sự mâu thuẫn trong lòng anh càng thêm sâu sắc. Liệu cậu ấy thực sự yêu anh, hay tất cả chỉ là một phần của trò chơi mà cậu ấy không thể bỏ?
Dương quay người, nhưng trước khi bước ra, anh nhìn lại Pháp Kiều một lần nữa. Trong ánh mắt cậu, có sự mệt mỏi, có cả sự lạc lõng. Điều đó khiến anh càng cảm thấy đau đớn.
Dương (khẽ thì thầm): "Kiều, dù cậu có giấu giếm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không rời xa cậu."
Dương rời khỏi căn phòng, nhưng tâm trí anh như bị vỡ nát. Anh không biết liệu lời nói của Pháp Kiều có thật sự mang theo một sự thật tàn khốc mà anh chưa từng tưởng tượng. Nhưng có một điều không thể phủ nhận – anh không thể buông tay. Mối quan hệ giữa anh và Kiều giờ đây không còn đơn giản, và mọi thứ sắp sửa thay đổi.
Và phía sau những mảnh vỡ đó, một cái tên, một thế lực khổng lồ, vẫn đang lặng lẽ quan sát, chuẩn bị cho những bước đi tiếp theo.
Mn đọc có thấy nhàm chán ko, trc đây mình viết cũng khá nhiều bộ nhưng mà kịch bản luôn bị lấp lửng , viết bộ này thì nảy ra hàng tá kịch bản khác khiến cốt truyện rối như tơ vò🥹.
Mn đọc thì cho mình nhận xét với để có gì mình sửa đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro