Bóng đen trong đêm
Pháp Kiều bước ra từ văn phòng, ánh mắt nhìn xuống con phố vắng. Đã khuya lắm rồi, thành phố dường như cũng đang chìm vào giấc ngủ, chỉ còn những ánh đèn đường leo lét hắt lên đôi chân cậu. Chiếc xe sang trọng đang đợi bên lề đường, nhưng Kiều không vội bước vào.
Cậu quay lại nhìn tòa nhà cao chót vót – thành tựu của chính mình, là nơi cậu dùng để che giấu bản thân khỏi ánh sáng và sự tò mò của thế giới. Nhưng lần này, cậu cảm thấy bức tường ấy có một vết nứt – rất nhỏ nhưng đầy nguy hiểm.
Trong bóng tối, một người đàn ông lặng lẽ đứng ở góc khuất, đôi mắt không rời khỏi Kiều. Điện thoại trong tay hắn rung lên, một tin nhắn hiện trên màn hình: "Hắn vẫn đang kiểm soát. Cẩn thận."
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia toan tính.
Dương, sau đêm tiệc, không tài nào ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ căn hộ, nhìn xuống thành phố đang tĩnh lặng. Tiếng guitar vẫn vang vọng trong căn phòng, từng nốt nhạc như nói hộ lòng anh.
Bất giác, điện thoại anh rung lên. Một tin nhắn từ một số lạ: "Nếu muốn biết Pháp Kiều thực sự là ai, hãy đến quán cà phê Moonlight lúc 10 giờ sáng mai."
Dương khựng lại. Anh đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, cảm thấy có gì đó không đúng.
Dương (lẩm bẩm): "Ai lại gửi thứ này vào lúc nửa đêm?"
Nhưng sự tò mò của anh đã bị khơi lên. Pháp Kiều – người vừa bước vào cuộc đời anh, đã khiến anh không thể dứt ra, giờ đây lại là một câu đố càng lúc càng phức tạp.
Sáng hôm sau.
Dương đến quán cà phê Moonlight, một nơi nhỏ nhưng sang trọng, ẩn mình trong một góc khuất của thành phố. Anh ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, mắt liếc nhìn xung quanh. Quán rất yên tĩnh, chỉ có vài vị khách đang nhấm nháp cà phê và làm việc.
Một người đàn ông trung niên bước vào, mặc vest đen chỉn chu. Ông ta nhìn Dương, sau đó ngồi xuống đối diện anh mà không nói một lời.
Dương (khẽ nhíu mày): "Ông là ai?"
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang một tách cà phê đến. Khi tách cà phê được đặt xuống, ông ta nhấp một ngụm rồi mới nhìn thẳng vào Dương, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Người đàn ông: "Cậu biết gì về Pháp Kiều?"
Dương sững người. Câu hỏi này như một cú đánh trực diện, nhưng anh giữ bình tĩnh.
Dương: "Tôi không nghĩ mình cần trả lời ông."
Người đàn ông: "Cậu không cần trả lời, nhưng tôi muốn cảnh báo. Nếu cậu định bước vào thế giới của Pháp Kiều, thì hãy chuẩn bị tinh thần. Vì một khi đã bước vào, không có đường lui."
Dương nheo mắt, cố gắng đọc vị người đàn ông đối diện.
Dương: "Ông đang nói gì? Pháp Kiều không phải người cần ai bảo vệ."
Người đàn ông nhếch môi cười, nhưng nụ cười ấy không có chút thiện cảm nào.
Người đàn ông: "Cậu không hiểu gì cả, đúng không? Cậu chỉ thấy một phần của câu chuyện. Cậu nghĩ Pháp Kiều là ai? Một người điều hành công ty tổ chức sự kiện, một người có vẻ ngoài lạnh lùng và bí ẩn? Cậu không biết rằng đằng sau nụ cười của cậu ta là cả một mạng lưới quyền lực mà cậu không bao giờ muốn chạm vào."
Dương cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Anh không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Người đàn ông: "Lời khuyên của tôi? Quên Pháp Kiều đi, nếu cậu còn muốn giữ sự bình yên cho bản thân. Nếu không..."
Người đàn ông không nói hết câu, nhưng ánh mắt của ông ta đã thay cho lời cảnh báo. Ông ta đứng dậy, để lại tờ tiền trên bàn rồi rời đi, để lại Dương ngồi lại với hàng loạt câu hỏi và cảm giác bất an.
Tối hôm đó, Dương tìm đến văn phòng của Pháp Kiều. Anh cần câu trả lời. Nhưng khi bước vào, anh thấy Pháp Kiều đang đứng bên cửa sổ, nói chuyện điện thoại bằng một ngôn ngữ mà anh không hiểu.
Cậu quay lại khi thấy anh, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở nên bình thản.
Pháp Kiều: "Anh đến đây làm gì?"
Dương: "Anh cần biết. Rốt cuộc em là ai?"
Pháp Kiều khẽ nhíu mày, nhưng không tỏ ra bối rối. Cậu bước đến gần Dương, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh.
Pháp Kiều: "Anh không cần biết. Tất cả những gì anh thấy, tất cả những gì anh nghĩ, chỉ là bề nổi. Và tốt nhất, đừng đi sâu hơn."
Dương: "Em nghĩ tôi sẽ dừng lại sao? Pháp Kiều, tôi không sợ bất cứ điều gì, kể cả quá khứ hay bí mật của em."
Pháp Kiều nhìn anh thật lâu, rồi bật cười khẽ.
Pháp Kiều: "Dương, anh thật ngây thơ. Nhưng... đó chính là điều làm anh nguy hiểm nhất."
Cậu quay lưng bước đi, bỏ lại Dương với một cảm giác trống rỗng và đầy hoang mang. Trong lòng anh dậy lên một nỗi tò mò mãnh liệt hơn bao giờ hết: Pháp Kiều thực sự đang che giấu điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro