Oneshort
Một buổi sáng mùa thu dịu nhẹ, tiết trời vừa đủ mát để mọi người cảm thấy dễ chịu khi bước ra khỏi nhà. Nguyệt Linh ngồi ở bàn cuối lớp, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu cô gặp Minh Khôi. Hình ảnh cậu thiếu niên dũng cảm đứng ra bảo vệ cô trước nhóm côn đồ vẫn in sâu trong tâm trí, trở thành lý do cô luôn giữ trong lòng một thứ tình cảm đặc biệt dành cho anh. Thế nhưng, Minh Khôi dường như chỉ coi cô như một người bạn, một mối quan hệ không thể vượt qua ranh giới.
Hôm nay, lớp học bỗng trở nên nhộn nhịp hơn thường ngày. Một học sinh mới sắp chuyển đến, và sự tò mò hiện rõ trên gương mặt từng người. Khi Thùy An bước vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô. Cô gái mới có mái tóc dài óng ả, đôi mắt sáng lấp lánh và nụ cười tươi tắn. Một sự dịu dàng toát ra từ Thùy An, khiến Nguyệt Linh thoáng ngẩn ngơ. "Một hình mẫu hoàn toàn trái ngược với mình," cô tự nghĩ, rồi lặng lẽ cúi đầu.
Thùy An nhanh chóng được sắp xếp ngồi cạnh Nguyệt Linh. Khởi đầu của cả hai diễn ra thật tự nhiên. Thùy An chủ động làm quen, còn Nguyệt Linh dù có chút dè dặt nhưng cũng dần mở lòng. Chẳng mấy chốc, hai người trở thành bạn tốt, cùng nhau giúp đỡ trong học tập và chia sẻ nhiều câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Thời gian trôi qua, Thùy An không chỉ chiếm được cảm tình của Nguyệt Linh mà còn của cả lớp. Đặc biệt, Minh Khôi dường như bị thu hút bởi sự trong trẻo và năng lượng tích cực của cô. Trong một buổi hội thao của trường, Thùy An tỏa sáng trên sân đấu cầu lông, từng đường cầu dứt khoát và nụ cười rạng rỡ của cô khiến Minh Khôi không thể rời mắt. Lần đầu tiên, Nguyệt Linh nhận ra ánh mắt của Minh Khôi dành cho Thùy An không giống như cách anh từng nhìn cô.
Nỗi buồn âm ỉ trong lòng Nguyệt Linh dần lớn lên. Cô không ghét Thùy An, nhưng sự ghen tị bắt đầu nhen nhóm. Cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Thùy An lại vô tư không nhận ra. Một ngày nọ, khi thấy Minh Khôi đi cùng nhóm đàn em chặn đường Thùy An ở con hẻm sau trường, Nguyệt Linh đã lặng lẽ đi theo. Cô cảm thấy trái tim mình quặn thắt khi thấy Minh Khôi trêu chọc Thùy An, những lời nói đùa ấy vừa nghịch ngợm nhưng lại toát lên sự chú ý đặc biệt anh dành cho cô.
Nguyệt Linh càng thêm bất an khi nhớ lại cách Minh Khôi chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng mỗi lần cô thử làm điều tương tự để thu hút sự chú ý của anh. "Có lẽ anh ấy chỉ đang đùa giỡn với Thùy An thôi. Không thể nào anh ấy thật sự thích cô ấy," cô tự trấn an mình. Thế nhưng, nửa phần trong trái tim cô vẫn không ngừng lo lắng, sợ rằng một ngày nào đó Minh Khôi sẽ nhận ra thứ tình cảm thực sự anh dành cho Thùy An.
Kể từ đó, Nguyệt Linh luôn cố tình chen vào mỗi khi Minh Khôi tiếp cận Thùy An, không hẳn vì muốn bảo vệ Thùy An mà là để che giấu cảm xúc rối bời của mình. Minh Khôi dường như không nhận ra, nhưng sự mâu thuẫn trong Nguyệt Linh khiến cô dần xa cách Thùy An.
Trong khi đó, Huy Nam bắt đầu để ý đến Nguyệt Linh. Anh không thể không nhận ra sự buồn bã trong ánh mắt cô. Từ những lời hỏi han nhỏ nhặt, Huy Nam dần tiếp cận cô nhiều hơn. Anh thường chờ cô ở cổng trường khi tan học, tìm cớ để giúp cô trong những bài tập khó, hay đơn giản là mang đến cho cô một chiếc bánh mì mỗi sáng. Sự quan tâm âm thầm của Huy Nam khiến trái tim Nguyệt Linh dần rung động.
Huy Nam luôn âm thầm dõi theo Nguyệt Linh, từ những hành động nhỏ nhặt đến những khoảnh khắc đáng nhớ. Một lần, khi Nguyệt Linh bị một nhóm học sinh gây rắc rối, Huy Nam đã dũng cảm đứng ra bảo vệ cô, dù bản thân không giỏi đối đầu. Điều này khiến cô cảm động và bắt đầu để ý đến sự hiện diện của anh. Trong một buổi học nhóm, Huy Nam lặng lẽ đặt một tờ giấy nhỏ với lời nhắn động viên vào cuốn vở của cô. Khi phát hiện, Nguyệt Linh không nói gì, nhưng nụ cười thoáng qua trên môi cô đã để lộ cảm giác ấm áp. Đến ngày sinh nhật cô, Huy Nam bí mật tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong công viên, tặng cô một cuốn sổ tay ghi đầy những cảm nhận và lời chúc chân thành. Nhưng có lẽ, khoảnh khắc khiến trái tim Nguyệt Linh thực sự xao động là vào một chiều mưa, khi cô quên mang ô. Huy Nam đã đợi cô ở cổng trường, trao ô cho cô rồi đội mưa trở về một mình. Sự quan tâm lặng thầm ấy dần xoa dịu những nỗi buồn của cô, để lại trong lòng Nguyệt Linh một dấu ấn không thể phai mờ.
Một lần, trong chuyến đi dã ngoại của trường, khi cả lớp cùng vui đùa bên hồ bơi, Huy Nam đã bất ngờ bế Nguyệt Linh và nhảy xuống nước trước sự hò reo của mọi người. Nguyệt Linh vừa ngượng vừa cảm thấy trái tim mình xao xuyến. Đêm hôm đó, khi ngồi ngắm sao bên bờ hồ, Huy Nam nhẹ nhàng nói: "Linh, cậu không cần phải buồn vì bất kỳ ai không trân trọng cậu. Với tớ, cậu luôn là người đặc biệt nhất." Trái tim Nguyệt Linh như lệch một nhịp. Cô không trả lời, nhưng ánh mắt dịu dàng của Huy Nam khiến cô cảm thấy được an ủi. Những ngày sau đó, họ trở nên thân thiết hơn, và Nguyệt Linh dần quên đi nỗi buồn vì Minh Khôi.
Về phần Minh Khôi, sau khi nhận được lời đề nghị từ Thùy An rằng cô sẽ chấp nhận tình cảm của anh nếu anh thay đổi, anh bắt đầu cố gắng thay đổi bản thân. Anh chăm chỉ học tập, xin lỗi thầy cô và dần từ bỏ thói quen trốn học. Sự thay đổi của Minh Khôi khiến Thùy An cảm động, và cô đồng ý chính thức hẹn hò với anh. Cả hai cùng nỗ lực và cuối cùng đỗ vào trường đại học mà Thùy An mơ ước.
Trong một buổi tối Giáng sinh, Huy Nam đưa Nguyệt Linh đến quảng trường nơi có cây thông Noel thật lớn. Dưới ánh đèn lung linh, anh tặng cô một bó hoa nhỏ và nói: "Nguyệt Linh, tớ thích cậu. Tớ muốn ở bên cậu, không chỉ hôm nay mà cả những ngày sau này." Nguyệt Linh mỉm cười, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của Huy Nam. "Tớ cũng thích cậu," cô thì thầm. Đó là khởi đầu cho một tình yêu nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Minh Khôi và Thùy An cùng nắm tay bước qua cánh cổng đại học, trong khi Nguyệt Linh và Huy Nam cũng bắt đầu viết nên chương mới của cuộc đời, cùng nhau hướng về tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro