CHƯƠNG 4 : NGÃ RẼ CỦA NHỮNG TRÁI TIM
Chương 4 : Ngã rẽ của những trải tim
Một tuần sau đêm mưa đó, Minh Khang trở lại quán cà phê. Anh không biết chính xác điều gì đã kéo mình đến đây—sự tò mò về Hạ Vũ, hay một cảm giác lạ lẫm mà anh không thể gọi tên.
Hạ Vũ vẫn đứng sau quầy, đôi tay thoăn thoắt pha chế. Khi nhìn thấy Minh Khang bước vào, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển thành một nụ cười nhẹ.
“Chào anh. Anh muốn uống gì hôm nay?”
“Cũng như lần trước đi,” Minh Khang trả lời, cố giữ vẻ bình thản nhưng không giấu được sự vui mừng khi gặp lại Hạ Vũ.
Khi ly cà phê được mang ra, Minh Khang chợt nhận ra một điều: anh muốn biết nhiều hơn về chàng trai này. Anh muốn hiểu thế giới của Hạ Vũ—thế giới mà anh chưa từng bước vào.
---
Một buổi tối, khi quán cà phê sắp đóng cửa, Minh Khang đề nghị đưa Hạ Vũ về nhà. Dù thoáng ngập ngừng, Hạ Vũ cũng đồng ý. Nhưng trên đường về, cả hai vô tình đi ngang qua một nhà hàng cao cấp.
Từ bên trong, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài bước ra. Đó là Trà My—người bạn gái cũ của Minh Khang, nhưng đối với những người xung quanh, cô vẫn được xem như "hôn thê tương lai" của anh.
Ánh mắt Trà My lập tức bắt gặp Minh Khang và Hạ Vũ. Cô bước tới, giọng nói lảnh lót nhưng đầy ý tứ:
“Minh Khang, anh đây rồi! Ai đây? Bạn mới của anh à?”
Minh Khang thoáng lúng túng, còn Hạ Vũ chỉ cúi đầu, không nói gì. Minh Khang định giải thích, nhưng Trà My nhanh chóng khoác tay anh một cách thân mật, như muốn khẳng định vị trí của mình.
“Chúng ta vẫn còn hẹn bàn chuyện đám cưới mà, anh quên rồi sao?” Trà My nói, cố tình nói lớn để Hạ Vũ nghe thấy.
Hạ Vũ khựng lại, ánh mắt trở nên xa cách. Anh bước lùi một bước, cúi đầu chào rồi nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
“Hạ Vũ, khoan đã—” Minh Khang gọi theo, nhưng Hạ Vũ đã quay lưng, bước đi nhanh hơn.
---
Tối hôm đó, Hạ Vũ nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng trọ, lòng trĩu nặng. Những lời của Trà My như một vết dao cứa vào lòng anh. Anh tự trách bản thân vì đã nghĩ rằng mình và Minh Khang có thể trở thành bạn, hoặc thậm chí… hơn thế nữa.
Trong khi đó, Minh Khang tìm đến Hạ Vũ vào ngày hôm sau, nhưng cánh cửa quán cà phê đóng chặt. Anh gọi điện, nhưng Hạ Vũ không bắt máy.
---
Vài ngày sau, khi Minh Khang cuối cùng cũng gặp được Hạ Vũ, anh cố gắng giải thích mọi chuyện. Nhưng đúng lúc đó, Trà My xuất hiện, lần này với một mục đích rõ ràng hơn.
“Minh Khang, anh không cần phải hạ mình như vậy. Một người như anh không nên tốn thời gian với loại người này,” cô nói, ánh mắt liếc qua Hạ Vũ với sự khinh miệt.
Hạ Vũ nghe thấy, nhưng anh không tức giận. Anh chỉ mỉm cười nhạt, nhìn Minh Khang. “Anh không cần giải thích gì đâu. Tôi hiểu rồi.”
Minh Khang nắm lấy tay Hạ Vũ, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. “Cậu không hiểu đâu. Đừng nghe cô ấy nói!”
Nhưng Hạ Vũ rút tay ra, quay đi mà không nhìn lại.
---
Bi kịch bắt đầu từ những lời nói chưa trọn vẹn, những ánh mắt hiểu lầm. Hạ Vũ quyết định giữ khoảng cách với Minh Khang, dù trái tim anh không ngừng đau nhói mỗi lần nghĩ đến anh ta. Còn Minh Khang, anh bị kẹt giữa một bên là gia đình và áp lực từ Trà My, bên kia là một mối liên kết mà anh không muốn buông tay.
Cả hai đều chìm trong nỗi đau riêng, không ai dám bước đến gần nhau thêm lần nữa. Nhưng định mệnh không dễ dàng buông tha họ, vì con đường của họ vẫn chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro