CHƯƠNG 3 : NHỮNG BƯỚC CHÂN GIAO THOA
Mưa đã tạnh, chỉ còn vài giọt nước nhỏ từ mái hiên rơi xuống. Minh Khang nhìn đồng hồ. Anh không ngờ mình đã ngồi trong quán cà phê này lâu như vậy. Nhưng anh không muốn rời đi. Câu chuyện của Hạ Vũ như kéo anh ra khỏi thế giới hào nhoáng quen thuộc.
“Trời cũng khuya rồi. Tôi nên về thôi,” Minh Khang nói, mắt liếc ra ngoài cửa sổ, nơi con đường ướt đẫm ánh đèn vàng.
Hạ Vũ gật đầu, đứng dậy dọn dẹp bàn. “Cảm ơn anh đã ghé quán. Tôi cũng sắp đóng cửa rồi.”
Minh Khang thoáng ngập ngừng, rồi nói: “Cậu ở đâu? Có tiện đường không? Tôi có thể đi cùng.”
Hạ Vũ nhìn anh, hơi bất ngờ. “Tôi sống gần đây thôi. Không cần phiền anh đâu.”
“Trời tối thế này không an toàn. Với lại, tôi muốn đi bộ một chút,” Minh Khang nói, giọng điềm đạm nhưng chứa đựng sự chân thành.
Hạ Vũ nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu.
---
Họ bước đi trên con phố vắng lặng. Hạ Vũ dắt chiếc xe đạp cũ, bánh xe phát ra âm thanh cọt kẹt. Minh Khang đi bên cạnh, chiếc ô đen vẫn che trên đầu họ.
“Cậu đã sống ở đây lâu chưa?” Minh Khang hỏi, phá vỡ sự im lặng.
“Lâu rồi. Thành phố này là nơi tôi kiếm sống, nhưng cũng là nơi khiến tôi mệt mỏi,” Hạ Vũ đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa tâm sự.
Minh Khang im lặng, ánh mắt anh nhìn xuống những vũng nước trên đường. Anh chưa từng nghĩ đến việc một người có thể mệt mỏi với nơi mình sống, vì với anh, thành phố này chỉ toàn những cơ hội. Nhưng giờ đây, nghe Hạ Vũ nói, anh cảm thấy có gì đó chạm vào trái tim mình.
“Còn anh thì sao?” Hạ Vũ hỏi, mắt liếc nhìn Minh Khang.
“Tôi à?” Minh Khang khẽ cười. “Tôi sống trong một căn hộ cao cấp, nhưng thật ra… nơi đó chẳng khác gì một chiếc hộp lớn. Đầy đủ mọi thứ, nhưng trống rỗng.”
Hạ Vũ ngạc nhiên. Anh không ngờ người đàn ông này, với vẻ ngoài hoàn hảo và giàu có, lại mang một nỗi cô đơn giống như mình.
Cuộc trò chuyện giữa họ tiếp tục, trở nên thoải mái hơn. Minh Khang kể về áp lực từ gia đình, những buổi tiệc xa hoa mà anh thấy vô nghĩa. Hạ Vũ kể về công việc vất vả ở quán cà phê, những ngày tháng lo lắng từng đồng tiền thuê nhà.
Khi đến trước một khu nhà trọ cũ, Hạ Vũ dừng lại. Anh quay sang Minh Khang. “Tôi đến nơi rồi. Cảm ơn anh vì đã đi cùng.”
Minh Khang nhìn tòa nhà trước mặt, bức tường loang lổ vì mưa, những ô cửa sổ cũ kỹ. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Ngày mai anh lại đến quán chứ?” Hạ Vũ hỏi, nụ cười nhẹ thoáng qua.
Minh Khang hơi bất ngờ trước câu hỏi, nhưng rồi anh mỉm cười, một nụ cười chân thật. “Nếu cậu không thấy phiền, tôi sẽ đến.”
Hạ Vũ gật đầu, bước vào khu nhà trọ. Minh Khang đứng nhìn theo, cảm giác trong lòng lẫn lộn. Anh không biết vì sao mình lại muốn gặp lại chàng trai này, nhưng sâu trong tim, anh biết rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là tình cờ.
!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro