CHƯƠNG 2 " ÁNH SÁNG TỪ HAU THẾ GIỚI
Chương 2: Ánh sáng từ hai thế giới
Hạ Vũ đứng dậy sau khi kiểm tra động cơ xe, bàn tay lạnh buốt khẽ xoa xoa để làm ấm. Anh nhìn Minh Khang, cố giữ giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi chút ái ngại.
"Chiếc xe này phức tạp quá, tôi chỉ sửa được xe đạp thôi. Chắc anh cần gọi cứu hộ."
Minh Khang thoáng cười, sự thất vọng không hiện rõ trên gương mặt anh. Anh nhìn Hạ Vũ với một sự tò mò mới mẻ. Cậu thanh niên gầy gò, với đôi mắt sáng và bàn tay chai sạn kia, dường như đang mang theo cả một câu chuyện mà anh muốn khám phá.
"Cảm ơn cậu. Nhưng xem ra tôi phải đứng đây thêm một lúc nữa rồi."
Hạ Vũ khẽ gật đầu. Anh định lên xe đạp đi tiếp, nhưng nhìn Minh Khang đứng đó, dáng vẻ vừa bất lực vừa cô độc, anh lại cảm thấy không đành lòng.
"Hay... anh có muốn trú tạm ở quán cà phê chỗ tôi làm không? Cách đây chỉ vài dãy nhà. Trời mưa thế này, đứng đây cũng không giải quyết được gì."
Minh Khang nhìn Hạ Vũ, hơi bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận lời mời từ một người lạ như thế. Nhưng ánh mắt chân thành của Hạ Vũ khiến anh không thể từ chối.
"Được thôi. Nếu cậu không phiền."
---
Quán cà phê nhỏ nằm gọn trong một con ngõ hẹp. Biển hiệu cũ kỹ, ánh sáng vàng dịu hắt qua tấm kính, tạo nên một cảm giác ấm áp trong đêm mưa lạnh lẽo. Hạ Vũ mở cửa, mời Minh Khang vào, rồi nhanh tay lấy một chiếc khăn khô đưa cho anh.
"Ngồi đây chờ một lát, tôi đi pha cà phê. Quán này giờ không còn khách, tôi sẽ không tính tiền anh đâu."
Minh Khang ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh cửa sổ, nhìn quanh căn phòng nhỏ nhắn nhưng đầy ấm cúng. Không giống những nơi sang trọng mà anh thường lui tới, quán cà phê này có một sự giản dị, gần gũi mà anh chưa từng trải nghiệm.
Hạ Vũ đặt xuống trước mặt Minh Khang một tách cà phê nóng. "Cà phê không quá ngon, nhưng sẽ giúp anh ấm lên."
Minh Khang nhấp một ngụm, hương vị đậm đà khiến anh ngạc nhiên. Anh nhìn Hạ Vũ, cảm nhận một sự chân thật mà anh hiếm khi thấy ở những người xung quanh mình.
"Cậu làm ở đây lâu chưa?" - Minh Khang cất tiếng, phá tan sự im lặng.
Hạ Vũ lau đôi tay ướt lên chiếc tạp dề, khẽ đáp: "Cũng được gần ba năm rồi. Không kiếm được nhiều, nhưng đủ để sống qua ngày."
Minh Khang im lặng, ánh mắt anh dừng lại ở những ngón tay thô ráp của Hạ Vũ. Anh không thể tưởng tượng được một cuộc sống không có sự tiện nghi, xa hoa.
"Cậu có ước mơ gì không?" - Minh Khang bất ngờ hỏi, giọng anh trầm xuống, pha chút tò mò.
Hạ Vũ bật cười nhẹ, như thể câu hỏi ấy là điều anh đã nghe nhiều nhưng chẳng còn mấy quan tâm. "Ước mơ à? Có chứ. Nhưng tôi nghĩ, người nghèo như tôi thì ước mơ cũng chỉ để nghĩ thôi."
Minh Khang nhíu mày. "Tại sao lại như vậy? Ai cũng có quyền mơ ước mà."
Hạ Vũ nhún vai, ánh mắt anh nhìn xa xăm qua khung cửa sổ. "Khi anh sống chỉ để tồn tại, ước mơ đôi lúc trở thành một thứ xa xỉ."
Câu trả lời của Hạ Vũ khiến Minh Khang chợt cảm thấy nghẹn ngào. Anh nhận ra, giữa cuộc sống đầy đủ vật chất của mình, anh chưa từng thật sự trân trọng những điều nhỏ bé. Còn Hạ Vũ, dù thiếu thốn, vẫn mang trong mình sự kiên cường và chân thật đến lạ.
Họ ngồi đó, dưới ánh đèn vàng, lắng nghe tiếng mưa rơi rì rào ngoài cửa. Hai con người, hai thế giới khác biệt, nhưng chính giây phút này, họ dường như tìm thấy một điểm chung: sự cô đơn len lỏi trong tâm hồn.
Trong không gian ấm áp ấy, một sợi dây vô hình dần kết nối họ lại với nhau, nhẹ nhàng mà không ai hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro