Chương 1: Cuộc Sống Thường Ngày (Hồi I - II)
Như một huyền thoại
Vẽ lên câu chuyện
Kể về giai thoại
Về thuở hàn thuyên
Hồi I: Khởi đầu của một kết thúc
Không biết tự bao giờ, bia đá trước mặt cậu ấy, một người vốn xa lạ nhưng rất quen thuộc, đang vấn vương mọi điều. Người đó lạnh lùng quay lưng đi sau màn vung tay tựa chừng như vứt bỏ mọi thứ, xung quanh tấm bia mọi rong rêu, vết tích thời gian để lại đều biến mất.
Một nhành hoa mới trồi lên bên cạnh như đang tưởng nhớ ai đó, không biết tự bao giờ ánh mắt đỏ hoe của cậu ấy đang tưởng nhớ một điều gì đó. Một nơi mà chàng trai thuộc /về/ một ai đó đang chờ đợi.
Trong chiều không gian hiện tại, thời gian và không gian gần như là nguồn sống cho mọi sinh vật sống, chúng ngấu nghiến và giành giật lấy những "vụn thời không" rỉ ra từ những vết nứt giữa không khí. Cảnh tượng tuy kinh hãi nhưng đối với bọn chúng một sinh vật hay bất cứ "sự sống" nào hiện diện trong không gian hiện tại, đây cũng ví như là một hành động sinh hoạt hằng ngày bình thường của "con người" chúng ta trong Trái Đất hiện tại mà thôi.
Tại sao bọn chúng phải giành lấy những vụn thời không ấy thứ phát ra một luống ánh sáng tuy mập mờ nhưng rất quỷ dị, đẹp đẽ nhưng khó hiểu, những vết nứt đó là gì từ đâu đến? Nhưng mà hắn biết một điều rằng đó cũng là cách duy nhất để hắn trở về.
Bàn tay hắn run rẩy sắp sửa chạm vào nó, tại sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại khóc? Tại sao ...
Hồi II: Hiện Thực
Nam bừng tỉnh, giật mình bởi tiếng gọi kèm bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn, Nam mơ màng nhận ra chính hắn vừa ngủ quên và lau vội những giọt nước mắt qua cánh tay áo quay sang nhìn Duy bên cạnh.
"Mày sao thế? Cô gọi mày nãy giờ không nghe à? Tao nhớ mày có hay ngủ gật đâu, ổn không đấy?" Duy nói thầm và nhìn hắn khó hiểu.
Tuy đầu óc vẫn còn mơ mẩn nhưng Nam vẫn nhận ra tình huống éo le mà bản thân đang gặp phải, với ánh mắt gật gù nhìn lên và nhận ra giáo viên đang nhìn chằm chằm chính diện vào hắn.
"Anh Nam cuối lớp mời đứng dậy!" Cô Xuyên gọi với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chết tiệt không ngờ mình lại ngủ quên, hôm qua mình làm việc quá sức đến khuya để kiểm tra hết toàn bộ hợp đồng" Nam nghĩ thầm và đứng lên với mọi ánh mắt của mọi người trong lớp đổ dồn vào.
"Anh lại mơ mộng gì trong tiết giảng của tôi đấy, kỳ thi giữa kỳ sắp tới rồi mà anh lại dám cả gan không tập trung nghe tôi giảng bài à!"
Cô Xuyên gằng giọng nói và lấy thước gõ vào bàn, tiếng động tạo ra đủ để hắn giật bắn mình đánh bay cơn buồn ngủ vừa rồi.
"Dạ xin lỗi cô ạ! Hôm qua em thức đêm để học hết bài nên hôm nay em hơi mệt"
Nam cố gắng biện minh cho hành động ngủ gật mặc dù hắn biết chắc nó sẽ không hiệu quả, Duy bên cạnh cũng đang nhìn hắn, thừa biết đứa bạn thân của nó chỉ đang nói dối mà thôi.
"Đây là lớp học không phải chỗ để ngủ, anh liệu hồn mà tập trung vào đừng ỷ anh học giỏi mà lơ đãng trong giờ của tôi. Tôi sẽ ghi tên anh vào sổ đầu bài để cảnh cáo, ngồi xuống!"
Cô Xuyên vừa nói vừa cầm bút ghi tên hắn vào sổ đầu bài kèm theo vài tiếng xì xào trong lớp học về một học sinh giỏi gương mẫu như Nam lại có thể bị ghi tên vào sổ đầu bài.
"Dạ.... ạ" giọng Nam toát vẻ mệt mỏi mà ngồi xuống thất vọng, tiếng cười thầm của thằng Duy bên cạnh làm hắn khó chịu mà muốn tẩn nó một trận.
"Chà chà anh Nam nhà ta giỏi giang vậy mà cũng có lúc vào sổ đầu bài ngồi ha, tiết sinh hoạt tuần tới có chuyện để hóng rồi"
Duy vừa nói vừa phì cười vào mặt hắn, nhỏ nhưng đủ để hắn nghe rõ từng từ một. Tuy đang khó chịu, nhưng mà lỗi phạm phải hắn phải tự chịu thôi. Việc Duy liên tục khiêu khích Nam khiến hắn bực mình huých mạnh khủy tay Duy.
"Đánh đau thế anh trai việc mày làm cô Xuyên chú ý đến thì mày sẽ bị cô ghim là khỏi có đường mà qua được tiết cô dạy đâu" Duy cười nhưng tay vẫn viết bài miệt mài.
Hắn nhẫn nhịn mà bỏ qua, đây là năm cuối cùng cô xuyên vẫn còn dạy trên giảng đường, cô đã dạy qua nhiều khóa học sinh và trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, vì thế Nam cũng dành một chút tôn trọng cô và tiếp tục vào việc chép bài và nghe giảng.
Sau khoảng thời gian đằng đẵng chép bài thì tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã điểm, cô Xuyên cũng vừa dứt được chữ cuối cùng của bài giảng tiết hôm nay. Nam vừa thở dài vừa chăm chú nhìn vào cuốn sổ đầu bài đang đợi trên bàn giáo viên, Ngân – lớp phó học tập của lớp 12A đang đến và lấy nhân lúc Nam không để ý đã khẽ nhìn lén cậu ấy. Nam đã chấp nhận số phận được nằm vào sổ đầu bài tuần này mà đứng phắt dậy ra khỏi lớp hướng thẳng về căn tin chuẩn bị sức cho hai tiết toán sắp tới.
Nam dạo bước như mọi ngày qua hàng cây bàng trước lớp thì Duy lẽo đẽo đi theo sau bá vai hắn và chọc ngoáy về nỗi đau vừa nãy, tuy thế nhưng Nam vẫn cười cho qua chuyện mà kí đầu thằng nhõi ấy.
"Bớt cà khịa tao, mày có khấm phá hơn gì đâu, tuần này ngót ngét cũng vào sổ 3-4 lần rồi còn gì" hắn gằng giọng.
Duy nhếch mép mỉa mai "Giời dăm ba cái sổ đầu bài đách sợ, tao là học sinh cá biệt thì vào sổ đầu bài như cơm bữa thì có gì đâu, anh Nam này đẹp giai con ngoan trò giỏi các kiểu lại vào sổ đầu bài thì anh đây lần đầu thấy nhá"
Nam đảo mắt trả lời "Thôi thôi tao đang đói đừng chọc nữa, ra căn tin ăn sáng đê tao bao bữa nay" hắn trở nên hào phóng thật ra là để gạt đi cái đứa phiền toái đang luyên thuyên bên cạnh.
"Ái chà được anh Nam đại gia bao à nay tự nhiên phóng khoáng thế, tao không khách sáo đâu nhá" Duy vừa khen vừa xoa bóp vai.
"Đi nhanh mày, bớt nịnh"
Nam và Duy tiến về căn tin gần phía cổng trường, được xây cạnh một hồ sen tạo nên khung cảnh khá nhẹ nhàng thư giãn. Vì thế đây là địa điểm căn tin nổi nơi mà mọi học sinh luôn tụ tập, ăn uống, chơi game giải trí và trò chuyện.
Như mọi ngày Nam bước đến xếp hàng chờ gọi món bánh mì trứng ăn sáng kèm cà phê đen đá. Thằng Duy bên cạnh không nể nang gì còn gọi thêm nhiều thứ hơn mọi ngày. Nam không ý kiến gì, thanh toán xong là bước đến dãy bàn giành chỗ ngồi và để Duy lại xếp hàng đợi nhận món, hôm nay căn tin may mắn vẫn còn kha khá chỗ.
Có vài học sinh nữ lớp B bên cạnh thấy Nam từ xa đang tiến lại và chỉ chỏ trò chuyện với nhau, vốn bởi Nam là một học sinh toát lên vẻ ưa nhìn với kiểu tóc side part ngắn rũ xuống kèm vóc dáng cao 1m82 của hắn, không những thế thành tích học tập luôn nằm trong top 10 học sinh của khối.
Vì thế Nam được biết đến và thần tượng cũng không ít, việc này đối với hắn không đáng để bận tâm. Nam ngồi vào bàn tựa đầu vào ghế suy nghĩ trong lúc chờ đợi, hắn nhắm mắt ngã đầu về sau ngẫm nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, ai đó đã gọi hắn trong mơ.
Theo trí nhớ mơ hồ của hắn thì hình dáng với khuôn mặt của người đó là một người con gái trạc tuổi Nam với mái tóc bạch kim đặc trưng như làn tuyết trắng, cô ấy ngoảnh đầu mỉm cười với hắn, trong giây lát cổ hắn ửng đỏ. Nam càng tiến đến thì cảm giác gì đó trong tim hắn trở nên càng nặng nề không thể tả được, cô ấy quay lưng đi để tiến vào một luồng ánh sáng lạ như cắt vào không trung tạo nên một thứ như là vết nứt không gian.
Tại thời điểm ấy cảm giác sau gáy Nam như có luồng điện chạy dọc cột sống lan đến toàn cơ thể, giấc mơ bị ngắt ngay tại đấy. Cùng lúc Duy cầm lon nước lạnh dí vào má hắn, cái lạnh buốt bất ngờ khiến Nam bừng mắt theo phản xạ gạt tay lên, lon nước rơi xuống nhưng hắn vẫn chụp kịp trước khi chạm xuống mặt đất.
"Đệt, mày tính hù tao chết à may mà mày chưa khui lon" Nam bực dọc đặt lại lon nước lên bàn.
"Hehe, thấy mày chắc vẫn còn mơ ngủ như lúc nãy nên tao tính cho mày tỉnh ngủ thôi"
Duy cười lộ cả răng nanh nhọn hoắt ra ngoài, toát lên vẻ tinh nghịch của một đứa học sinh cá biệt. Duy đặt đống đồ ăn lên bàn, đưa ly cà phê cho Nam rồi ngồi phịch xuống đối diện.
"Hôm qua ...mày thức đêm dữ ...lắm à, nay ...thấy mày có vẻ ...mơ ngủ miết!" Duy vừa hốc ổ bánh mì mới mua vừa nhai vừa nói.
"Chỉ là chút việc vặt thôi đừng để ý vả lại mày nhai cho hết đi rồi hãy nói chuyện, đồ ăn vương vãi cả kìa" Nam vừa nhâm nhi ly cà phê vừa trả lời.
"Mấy bữa ...nay cũng ...không thấy mày ...tới gặp tao như ...thường lệ, cũng là đi giải quyết ...mấy chuyện đàn em đó à!" Duy vẫn chưa nuốt hết đống bánh trong miệng mà nói tiếp, nó biết Nam vốn là sếp (đại ca) của băng đảng kín tiếng trong khu phố này.
Trong một lần đi làm thêm nọ Duy vô tình đi nhầm vào con hẻm vắng người, bất đắc dĩ bị cuốn vào trận giao chiến của hai băng đảng. Nam buộc phải ra mặt cứu giúp tránh người vạ lây, ngờ đâu Duy nhận ra người đang bảo vệ mình là đứa ngồi bên cạnh trong lớp.
Thường ngày Nam ở trường sẽ là một học sinh lạnh lùng, gương mẫu và nghiêm túc, đến chiều sẽ thay đổi phong cách vuốt ngược tóc lên mang giày âu, quần tây kèm vest khoác ngoài bên trong mặc sơ mi trắng hở ngực đậm chất giang hồ đến Nam cũng chưa chắc nhận ra được điểm giống nhau, ấy vậy mà Duy tại lần đầu gặp mặt có thể nhận ra ngay. Tuy bị lộ danh tính nhưng ít ra khi cần thiết Duy sẽ giúp Nam giữ kín bí mật hắn là một đại ca ngầm của khu phố đối với giáo viên và tụi bạn trong lớp bằng cách đánh lạc hướng người quen ở những nơi Nam buộc phải ra tay.
Nhìn miệng Duy cứ mãi thao thao bất tuyệt, Nam xắn tay áo lên cầm lon nước trên bàn dí vào mặt Duy, làm nó bất ngờ né về sau và cầm lấy lon nước. Hắn mệt mỏi khi vừa phải nghe đứa đối diện cứ mãi nói không ngừng với đống đồ ăn trong miệng, Nam cũng vớ ổ bánh mì còn lại mà ăn sáng.
"Công việc tối khác còn chiều thì khác, nói chung là vài bữa nữa là xong thôi vẫn có thời gian để giải trí chơi với mày đừng lo"
"Nhớ nha! Mấy bữa nay không có mày tao chỉ lủi thủi một mình chán chết." Duy cười tươi ra mặt, dứt lời nó uống ngụm lon nước rồi nói tiếp.
"Mà này nghe đồn nói lớp mình chuẩn bị có học sinh chuyển tới ngày mai đó hình như là nữ, tao nghe ngóng một hồi biết được lúc sáng có xe ô tô vào trường để đăng ký đó vẫn còn đậu ngay tòa BGH kìa" Duy cười tươi ra mặt, dứt lời nó cầm lon nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp.
"Thật à! Kể ra để vào được lớp A tụi mình thì trường cũ thì chắc cũng điểm cao lắm, để xem ngày mai như thế nào đã" Nam trả lời.
Nam và Duy cứ thế vừa trò chuyện vừa ăn vội bữa sáng để sớm vào 3 tiết toán còn lại mà không để ý đang có một bạn nữ vừa bước ra từ phòng BGH đang dõi mắt về phía hồ sen bên cạnh căn tin mà họ đang ăn. Cô ấy vui vẻ thưởng thức khung cảnh hồ nước nhẹ nhàng mà bước dần vào trong xe nhanh chóng rời đi, cùng lúc Nam và Duy đã xong nốt bữa sáng và vệ sinh trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên.
Vào đến lớp Nam đi nhanh về vị trí ngồi trong khi Duy vẫn còn bận trò chuyện với đám bạn cùng lớp. Trái ngược với hắn Duy rất cởi mở, với đầu óc tinh ranh như nó thì Duy có thể kết bạn với bất kì ai cũng như ở bất kì hoàn cảnh nào không ngại giới tính hay độ tuổi, không mấy là lạ khi gần như Duy đã thân thiết gần như toàn bộ cả lớp. Riêng Nam từ nhỏ đã toát lên vẻ kì bí lạnh lùng nhưng không vì thế mà khó gần, chỉ là hắn rất lười trong việc bắt chuyện trước, đối với những người quen biết Nam lâu sẽ nhận ra vốn dĩ hắn không hề như vẻ bề ngoài.
Một số bạn trong lớp nhất là các bạn nữ vẫn hay lợi dụng việc đem bài tập khó đến nhờ Nam chỉ bài và thỉnh thoảng tò mò sẽ hỏi thêm một số câu hỏi ngoài lề về cuộc sống hắn. Nam vốn dĩ sống ẩn không muốn tiết lộ cuộc sống cá nhân vì sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết nên gần như chỉ trả lời qua loa hoặc không chi tiết và tập trung vào đống bài tập.
Về thành tích học tập hắn đứng hạng hai trong lớp sau Ngân – lớp phó học tập, về Ngân dường như cảm nhận được việc Nam thừa sức chiếm hạng nhất lớp và cảm giác được cậu ấy đang cố tình thử sức cô vậy. Gần như những bài tập nâng cao cô không giải được Nam đều có thể trả lời được hết. Bất đắc dĩ thỉnh thoảng Ngân sẽ ngại ngùng đến thảo luận về bài tập nâng cao với Nam, Ngân cẩn trọng xem Nam như là một đối thủ để cô duy trì hạng nhất trong lớp. Nhưng mỗi lần trò chuyện với Nam cô đều có cảm giác ngượng đỏ mặt và luôn tỏ ra giận dỗi.
Chuông reo báo hiệu giờ vào lớp, mọi người cũng nhanh chóng về vị trí duy chỉ có lớp phó học tập vẫn ngồi đối diện Nam, hắn đang chỉ nốt vài câu cuối cho Ngân, cô nàng đang mải cúi đầu nhìn chăm chú vào bài giải hắn đang viết mà quên cả giờ giấc.
"Cuối cùng đổi cận x = 0 sang t =1 và x = 4 sang t = 3 sẽ giải được biểu thức f(x) trên" Nam vừa giảng vừa nhìn Ngân đang mải cúi đầu liền viết gõ lên trán cô cười nhẹ.
Ngân bị gõ theo phản xạ ngẩng đầu lên thì lỡ nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt tuấn tú đang mỉm cười với cô làm cô bất giác đỏ mặt vội vàng gấp vở và viết đứng dậy.
"Cảm... ơn ... ông nh...iều!" Ngân ấp úng quay lưng vội về chỗ.
"Không có gì đâu, bạn lớp phó bạn tập của lớp!" Hắn nửa buồn cười vì biểu hiện của cô nửa để ý Duy đã về chỗ tự bao giờ và đang cau một bên chân mày ngồi bên cạnh nhìn hắn đăm chiêu.
"Trông mày vui ghê ha, thấy Ngân dạo gần đây hay tới chỗ mày hỏi bài không biết có ý gì không?" Duy cọc cằn hỏi Nam.
Hắn giơ hai tay tỏ vẻ oan ức nhưng vẫn không quên khích đểu ngược để trả thù hai tiết văn vừa rồi.
"Gì chứ! Tao chỉ là đang giảng cho tình đơn phương của một ai đó đang tìm tao để hỏi bài thôi mà" Nam nói nhỏ với Duy.
Duy cứng họng đấm mạnh tay hắn một cái rồi quay sang càm ràm lôi vở và sách toán để lên bàn chống cằm đợi thầy vào lớp. Nam cười thầm ngẫm nghĩ hai đứa này khá hợp tính nhau, dám chắc hắn sẽ cố tạo điều kiện sau này cho họ nói chuyện nhiều hơn.
Thoáng chốc sau vài phút lần lượt những thầy cô lướt qua cửa lớp cuối cùng thầy Tú dạy toán đã vào đến lớp, như mọi ngày thầy sẽ kiểm tra bài cũ trước khi bắt đầu bài học mới. Với ba đường kẻ trên bảng, theo thường lệ sẽ có bốn người ngẫu nhiên trong lớp sẽ bị gọi lên làm bài tập và rất trùng hợp thay Duy lại có tên trong danh sách bị gọi và còn là người đầu tiên, lúc này Duy tuy vẫn còn ghen tức vụ vừa rồi cũng phải hạ mình sợ sệt quay sang nhìn Nam. Hắn tức cười nghĩ trong lòng đến cả cu cậu cứng rắn, lanh lợi đến mấy cũng có ngày vì môn toán mà run đến vậy.
Nam cũng đành lòng vì đứa bạn thân đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt cầu xin mà bắt tay vào giúp giải nhanh bài tập trên bảng với điều kiện phải khao hắn ly cà phê, hắn lướt bút viết những lời giải vào giấy trong lúc thầy đang tập trung viết đề bài. Vốn dĩ vì là ô đầu tiên nên Nam vẫn có thời gian chỉ các bước cơ bản của bài trước khi thầy kịp dứt nét phấn ở ô thứ tư. Duy tuy là có thể đầu óc tính toán khá tệ nhưng về phần lanh lợi và trí nhớ rất nhạy bén, thoáng chốc lại có thể nắm vững được một vài ý của bài giải của hắn mà bắt đầu tự tin lên bảng giải bài tập.
Nam thảnh thơi ngồi khoanh tay cuối lớp xem Duy thể hiện, lúc nãy hắn lo để ý phản ứng sợ sệt của Duy mà không biết có cả Ngân trên bảng đang giải ở ô cuối cùng, lần lượt người thứ hai và ba là Linh và Tự. Sau năm phút ngắn ngủi Duy và Ngân cùng hạ phấn cùng một lúc hoàn thành bài tập, Ngân khá bất ngờ rằng Duy lại có thể giải nhanh như thế được nhưng phút chốc đã hiểu ra ngay sau khi hướng ánh mắt về phía người đang khoanh tay ngồi ở cuối lớp. Về đến chỗ Duy thở phào nhẹ nhõm vỗ vai thầm cảm ơn Nam, hắn nhìn nó mà mỉm cười - thầm tỏ ý đối với tao mấy cái bài này không có tuổi miễn là mày nhớ trả ơn tao ly cà phê là được.
Tám – Bảy – Năm – Mười, là điểm lần lượt mà thầy đánh giá sau kiểm tra bài cũ vừa rồi, Duy tuy đáp án chính xác nhưng phần trình bày bị thiếu một vài ý và hơi cẩu thả nên thầy trừ thêm điểm, còn về Ngân thì không cần phải bàn cãi vì vốn dĩ cô nàng đã nằm trong top của lớp và cả khối 12 rồi. Cuối cùng thầy Tú yêu cầu cả lớp lật sách để vào bài mới kết thúc một cuộc tra khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro