Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Những Giấc Mơ và Ký Ức (tiếp theo)

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua tán cây, chiếu xuống khuôn mặt bạn, đánh thức bạn dậy khỏi giấc ngủ chập chờn. Mở mắt ra, bạn thấy mình đã ngủ quên bên đống lửa, còn Sanemi thì đã dậy từ khi nào. Ánh mắt của bạn quét qua không gian xung quanh, và nhận thấy anh đang đứng phía xa, tay nắm chặt thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào những thân cây phía trước như thể suy nghĩ điều gì rất sâu xa.

"Shinazugawa-san," bạn gọi nhẹ, bước đến gần anh. Dù giữa bạn và Sanemi đã có những giây phút tương tác, bạn vẫn cảm thấy khoảng cách vô hình nào đó, như một bức tường mà anh không muốn cho bạn bước qua.

Sanemi quay lại, ánh mắt sắc như dao, nhưng không mang theo vẻ hung hăng như trước nữa. "Gì?"

"Tôi muốn... cám ơn anh vì hôm qua đã giúp đỡ tôi trong luyện tập," bạn mỉm cười nhẹ nhàng, dù lòng có chút ngại ngùng. "Tôi cảm thấy mình học được rất nhiều từ anh."

"Mày không cần cảm ơn. Tao chỉ không muốn mày chết một cách ngu ngốc thôi," Sanemi đáp, giọng điệu cộc cằn như thường lệ. Nhưng có điều gì đó trong lời nói của anh khiến bạn nhận ra rằng anh thực sự quan tâm, dù không biết cách bày tỏ.

Bạn cắn môi, cố gắng hiểu anh, nhưng với một người như Sanemi, mọi thứ không bao giờ dễ dàng. Anh không giống bất kỳ ai bạn từng gặp – luôn khép mình, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, như một con sói cô độc chỉ biết bảo vệ chính mình.

"Shinazugawa-san," bạn tiếp tục, bước tới gần hơn, đôi mắt tìm kiếm sự chân thành từ anh. "Tôi thực sự rất biết ơn vì anh đã dạy tôi. Tôi hy vọng một ngày nào đó... có thể giúp được anh như anh đã giúp tôi."

Sanemi không trả lời ngay lập tức. Anh nhìn bạn chằm chằm một lúc lâu, rồi bất ngờ quay người đi, bỏ lại bạn với những suy nghĩ chồng chéo. "Mày không cần phải lo lắng về tao," anh nói khẽ, như thể lời nói chỉ dành cho mình hơn là cho bạn. "Tao tự lo được."

Bạn đứng đó, lặng lẽ quan sát bóng dáng mạnh mẽ của anh đi xa dần, cảm nhận rõ rệt bức tường mà Sanemi đã dựng lên giữa hai người. Bạn biết rằng, dù anh có che giấu, có một nỗi đau sâu thẳm trong lòng anh – một nỗi đau mà anh không sẵn sàng chia sẻ với bất kỳ ai.

Suốt ngày hôm đó, cả bạn và Sanemi đều luyện tập chăm chỉ. Anh không nói nhiều, chỉ hướng dẫn bạn một cách thẳng thừng và đôi khi có chút khắc nghiệt. Nhưng bạn không nản lòng. Bạn hiểu rằng, ẩn sau lớp vỏ cứng rắn của anh, là một con người thực sự quan tâm và muốn bảo vệ những người xung quanh.

Buổi chiều, khi mặt trời dần khuất bóng, bạn đã mệt mỏi đến mức chân tay rã rời. "Shinazugawa-san," bạn gọi khi thấy anh đang ngồi trên một tảng đá lớn, lau kiếm. "Anh có thể cho tôi một lời khuyên không? Làm sao để tôi có thể mạnh hơn?"

Sanemi ngước lên nhìn bạn, ánh mắt sắc sảo của anh lại khiến bạn hơi run. "Lời khuyên à?" Anh khịt mũi, vẻ mặt như đang suy nghĩ. "Mày muốn mạnh hơn? Thì đừng yếu đuối."

"Tôi không yếu đuối," bạn phản đối, cố gắng không để cảm xúc cá nhân lấn át. "Tôi chỉ muốn biết điều gì đã giúp anh trở thành một người chiến đấu giỏi như vậy."

Anh im lặng một lúc, rồi bất ngờ trả lời bằng giọng điệu khó chịu. "Mày nghĩ tao có bí quyết gì đặc biệt à? Tao sống sót vì tao không có lựa chọn nào khác. Nếu mày muốn mạnh hơn, thì mày phải sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng mất đi mọi thứ."

Câu trả lời khiến bạn trầm tư. Bạn đã từng nghe nói về quá khứ của Sanemi, về những mất mát và đau khổ mà anh phải trải qua. Nhưng chưa bao giờ bạn nghĩ rằng những lời đó lại xuất phát từ miệng anh với sự cay đắng và dứt khoát đến vậy.

"Shinazugawa-san," bạn gọi tên anh một cách dịu dàng, khiến anh nhìn bạn với chút ngạc nhiên. "Tôi hiểu rằng anh đã trải qua rất nhiều. Nhưng anh không cần phải chiến đấu một mình nữa. Tôi sẽ bên cạnh anh... cho dù anh có đẩy tôi ra xa thế nào."

Sanemi nhìn bạn chằm chằm, đôi mắt anh như một biển sâu, ẩn chứa nhiều cảm xúc mà anh không bao giờ thừa nhận. Cuối cùng, anh chỉ khẽ nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, nhưng bạn biết rằng lời nói của mình đã chạm vào anh.

"Mày muốn làm gì thì làm," anh nói, rồi đứng dậy, quay lưng bước đi. "Nhưng đừng nghĩ mày có thể thay đổi tao."

Bạn mỉm cười nhẹ, dù biết rằng con đường để gần gũi Sanemi sẽ còn rất dài và khó khăn. Nhưng bạn không bỏ cuộc. Trong lòng bạn, đã có điều gì đó thay đổi. Bạn không chỉ muốn mạnh hơn vì chính mình, mà còn vì Sanemi – người mà bạn biết, dù không thừa nhận, cũng cần được bảo vệ.

CÒN TIẾP...

words: 911

ngày đăng: 25/09/2024

giờ đăng: 5:21 P.M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro