Sẽ ra sao
Dương bước ra khỏi căn nhà hoang trong đêm tối, đầu óc rối bời, nhưng chân vẫn bước đi như một phản xạ. Mọi thứ xung quanh dường như đã biến thành những mảnh vỡ vụn, không còn rõ ràng. Cậu không thể tin vào những gì đã được tiết lộ. Kiều—chàng trai mà cậu yêu, người mà cậu đã nghĩ là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mình—lại chỉ là một sản phẩm của một thí nghiệm.
Cậu nắm chặt tay, cảm giác như mọi sức lực trong cơ thể đã tan biến hết, để lại một khoảng trống rỗng sâu thẳm. Lẽ nào tất cả những gì cậu từng biết về Kiều, về tình cảm của mình, chỉ là một sự lừa dối?
Dương chợt dừng lại, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc xe. Câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cậu: "Liệu có thể yêu một người đã không còn là chính mình?"
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy bất lực. Cảm giác đó bao trùm lấy từng tế bào trong cơ thể, khiến cậu không thể thở nổi. Kiều không phải là Kiều nữa, và liệu có còn gì để cứu vãn?
Lần gặp lại này, Kiều đứng trước mặt Dương, nhưng người đó không phải là Kiều cũ. Cậu ấy không còn cái ánh mắt ấm áp, không còn nụ cười khiến trái tim Dương run rẩy. Kiều bây giờ lạnh lùng, như một người khác, hoàn toàn khác biệt với cái hình ảnh trong những kỷ niệm của Dương.
"Dương... tôi không thể quay lại." Kiều cất tiếng, nhưng giọng nói ấy có gì đó trống rỗng, như thể không phải là Kiều thực sự.
Dương đứng lặng, không biết nói gì. Những cảm xúc mãnh liệt, những kỷ niệm sâu sắc trong tim như những vết cắt cứ mỗi lúc một sâu thêm. Cậu không thể ngừng yêu, nhưng cậu lại không thể nhận ra người đứng trước mặt mình nữa.
"Cậu còn nhớ tôi không?" Dương cất tiếng hỏi, từng chữ như cắt ra từ trái tim mình.
Kiều nhìn vào mắt Dương, nhưng ánh mắt ấy không còn cái gì gọi là "nhớ". Cậu ấy chỉ lặng lẽ đáp, "Nhớ, nhưng tôi không thể quay lại với quá khứ. Tôi không phải là người cậu tìm kiếm."
Dương nuốt nghẹn, đôi mắt chực trào ra nước mắt. Cậu đã chiến đấu với tình yêu này suốt bao nhiêu lâu, đã đắm chìm trong những giấc mơ về một tương lai hạnh phúc bên nhau. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại một mảng tối mịt mùng.
Cậu muốn Kiều quay lại, muốn nắm lấy tay Kiều, nhưng tất cả những gì Kiều có thể mang đến lại chỉ là những lời nói lạnh lùng.
"Đừng tìm tôi nữa, Dương. Tôi không phải là người cậu yêu. Tôi là một người khác rồi," Kiều tiếp tục, giọng nói không một chút rung động, như thể cậu ta đang nói về một người hoàn toàn xa lạ.
Dương cắn chặt môi, tim đau đớn. Mọi thứ như vỡ vụn trong khoảnh khắc này.
"Cậu là Kiều của tôi, là người mà tôi luôn muốn ở bên cạnh," Dương lẩm bẩm, nhưng lời nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.
Kiều không nói gì thêm. Cậu quay lưng đi, từng bước chân xa dần, không quay lại.
Ngày hôm sau, Dương trở về căn phòng trống vắng của mình, cảm giác bị bỏ rơi, bị bỏ lại trong một thế giới mà cậu không còn biết phải làm gì. Những tấm ảnh, những kỷ niệm về Kiều giờ chỉ là một ký ức nhạt nhòa. Kiều không phải là Kiều nữa, và cậu cũng không biết làm sao để tiếp tục bước đi.
Dù đau đớn, nhưng Dương biết mình không thể thay đổi sự thật. Cậu không thể thay đổi những gì đã xảy ra, không thể thay đổi Kiều. Nhưng có lẽ... Dương phải học cách yêu lại từ đầu, yêu chính mình trước khi yêu người khác.
Khi Dương nhìn vào gương, hình ảnh của mình cũng chẳng còn là chính mình nữa. Cậu không còn là người vui vẻ, đầy hi vọng ngày trước. Mọi thứ đã thay đổi, và có lẽ đây là lần cuối cùng cậu tìm kiếm một thứ tình cảm đã mất.
Chỉ có một điều Dương biết chắc chắn: dù Kiều có còn là Kiều hay không, thì tình yêu ấy, vẫn là điều duy nhất cậu không thể từ bỏ.
Cả hai, Dương và Kiều, đi những con đường riêng biệt, trong những cuộc đời khác nhau. Nhưng trong sâu thẳm lòng họ, tình yêu ấy—một tình yêu không hoàn hảo, không trọn vẹn—vẫn luôn tồn tại. Dù cả hai không thể gặp lại nhau, dù không thể sống cùng nhau, nhưng tình cảm đó, sẽ mãi mãi là một phần không thể quên trong quá khứ.
Và có lẽ, đó mới chính là cái giá của sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro