Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NT3: Khoảnh khắc còn lại


Dương đứng ở bờ biển, ánh sáng vàng vọt của hoàng hôn chiếu lên mặt nước, khiến không khí xung quanh càng thêm tĩnh lặng. Những cơn sóng vỗ về phía bờ cát, như đang thì thầm một điều gì đó. Cậu nhìn ra xa, ánh mắt không rời khỏi chân trời, nơi mà những đám mây đen đang từ từ trôi về phía cuối cùng của một ngày. Dương không thể quên được cái nhìn của Kiều lần cuối cùng, ánh mắt đó đầy hoang mang và đau đớn, như thể Kiều đang rời xa cậu mà không thể quay lại. Mà thật ra, Kiều đã không còn là Kiều nữa.

Họ gặp nhau lần đầu tiên trong một chương trình truyền hình. Khi Kiều bước lên sân khấu, đôi mắt của cậu như đắm chìm trong một thế giới khác. Kiều không chỉ là rapper tài năng, mà còn mang một ánh sáng kỳ lạ mà Dương không thể rời mắt khỏi. Nhưng khi họ tiếp xúc với nhau, Dương bắt đầu nhận ra một điều gì đó bất thường trong Kiều, một sự trống rỗng mà Kiều cố giấu kín dưới vẻ ngoài lạnh lùng và sự mạnh mẽ trong âm nhạc.

Dương từng tin rằng Kiều chỉ đơn giản là một người sống trong những bóng tối của quá khứ, nhưng cậu không ngờ rằng chính Kiều lại là người mang trong mình một bí mật đen tối hơn bất kỳ điều gì cậu có thể tưởng tượng.

Dương quay đầu lại, không thể tránh khỏi những hình ảnh mơ hồ về Kiều trong ký ức. Đó là một Kiều đã từng cười, từng chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ, từng là một người mà Dương nghĩ sẽ ở bên mình mãi mãi. Nhưng rồi, sự thật khắc nghiệt về Kiều đã đẩy tất cả ra khỏi tầm với của cậu.

Khi Kiều mất đi trí nhớ, khi cậu bị thay đổi, Dương không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn Kiều dần trở thành một người khác. Những ký ức đó bây giờ chỉ còn là những mảnh vụn không thể nối lại. Dương đã đau đớn vô cùng khi thấy Kiều không còn nhận ra mình nữa, không còn nhớ những khoảnh khắc đã từng là của họ. Và Kiều, trong tình trạng đó, không thể yêu thương Dương như trước.

Dương nhìn lại những tin nhắn đã trao đổi với Kiều, những cuộc trò chuyện tưởng chừng như vô hại, nhưng thật ra là những lời chúc tụng cuối cùng trước khi tất cả tan vỡ. Kiều đã nói: "Cảm ơn vì đã đến bên tôi." Nhưng Dương biết, đó không phải là Kiều của ngày xưa. Đó là một Kiều khác, một người mà cậu không thể chạm vào, không thể hiểu hết được.

"Kiều, anh... nhớ....em" Dương tự cười chế giễu bản thân, đã bao lâu rồi cậu mới thốt ra câu nói này còn không nói được dứt khoát... Ánh mắt xa xăm rồi trên đôi mắt ấy xuất hiện giọt nước mắt nóng hổi trên gò má ấy...

Giữa những cơn sóng vỗ về bờ, Dương bỗng cảm thấy một nỗi cô đơn không thể giải thích. Một sự mất mát không thể thay thế. Cậu yêu Kiều, nhưng Kiều đã không còn là Kiều nữa. Câu chuyện của họ, cái tình cảm mà họ từng có, giờ đây chỉ còn lại là một bóng ma. Những khoảnh khắc ấy không thể quay lại.

Từng giờ phút trôi qua, Dương hiểu rằng tình yêu của mình dành cho Kiều không thể tồn tại nếu không có sự thật. Nhưng sự thật lại là thứ làm họ tan vỡ, làm họ rời xa nhau mãi mãi. Có phải đôi khi, yêu một ai đó chính là chấp nhận sự thật đau đớn rằng họ không thể thuộc về mình? Và đôi khi, tình yêu là một lời nói dối, để che giấu những tổn thương sâu thẳm trong trái tim.

"Em có còn nhớ anh không?" Dương thì thầm vào gió, như thể Kiều sẽ nghe thấy. Nhưng rồi, cậu nhận ra, trong thế giới này, Kiều đã là một phần ký ức mà không bao giờ quay lại.

Cái kết đau đớn này, không phải là kết thúc mà Dương mong muốn. Nhưng cậu không thể ngừng yêu Kiều, dù cho người ấy không còn là người mà cậu đã từng biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #duongkieu