"Khoảnh Khắc Yêu Thương Của Ba Mẹ Và Hai Bé"
Dương từ từ mở mắt, ánh sáng ấm áp chiếu qua cửa sổ, xuyên qua màn rèm nhẹ nhàng rơi xuống chiếc giường nơi cậu đang nằm. Mọi thứ yên bình đến lạ kỳ, nhưng một cảm giác khác lạ chợt đến. Cậu ngồi bật dậy, mắt đảo quanh căn phòng. Từng góc nhỏ, từng món đồ trong phòng đều gợi lên cảm giác quen thuộc, nhưng vẫn có gì đó như lạ lẫm.
Cậu bước ra khỏi giường, đôi chân nhẹ nhàng bước ra ngoài, nơi căn nhà ấm cúng đang vang lên tiếng cười nói. Dương nheo mắt nhìn vào bếp, nơi Kiều đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Kiều vẫn vậy, mái tóc xanh dương mềm mại, đôi tay điêu luyện đảo các món ăn trong chảo, nhưng lúc này có vẻ như em không còn nỗi đau trong ánh mắt nữa.
"Nấu bữa sáng cho hai nhóc à, vợ ơi?" Dương hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương.
Kiều mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như chưa từng có những khoảng cách xa xôi giữa họ. "Ừm, Nấm và Sữa đó. Còn lâu mới đủ lớn để tự chăm sóc mình." Em cười khúc khích khi nhìn thấy hai đứa trẻ đang nô đùa trong góc nhà. Nấm, bé trai, khoảng ba tuổi, và Sữa, bé gái, chỉ mới hai tuổi nhưng luôn luôn quấn lấy Kiều như thể chẳng thể tách rời.
Dương bước lại gần, nhẹ nhàng ôm Kiều từ phía sau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa qua chiếc áo khoác mềm mại. "Anh thực sự hạnh phúc khi có em ở đây."
Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt họ gặp nhau, chẳng cần thêm lời nào để cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn. "Cả em cũng vậy. Anh là gia đình của em."
Dương khẽ thì thầm, "Vậy là một giấc mơ của chúng ta, đúng không? Một giấc mơ mà ta không muốn tỉnh dậy."
Kiều quay lại, ôm Dương thật chặt, hai trái tim như hòa chung một nhịp đập. "Chúng ta sẽ không bao giờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ này nữa. Đây là thực tại của chúng ta."
Và trong căn nhà nhỏ ấm cúng, nơi có tiếng cười vui của hai đứa trẻ, họ cùng nhau bước tiếp trong cuộc sống, nơi chỉ có tình yêu và hạnh phúc. Tình yêu đích thực, không còn đau thương, không còn dằn vặt, chỉ có những khoảnh khắc bình yên và ngọt ngào.
Dương ngồi trên ghế, mắt nhìn Kiều đang bận rộn trong bếp, loay hoay với mấy món ăn sáng. Trong không gian này, mọi thứ đều yên bình và hoàn hảo, giống như một giấc mơ mà Dương không bao giờ muốn thức tỉnh.
"Anh giúp em nhé?" Dương bước vào bếp, vươn tay ra.
Kiều liếc nhìn, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng. "Anh ngồi nghỉ đi, hôm nay anh có thể ăn sáng do em làm mà." Cậu cười khẽ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Dương một cách trìu mến.
Dương không nói gì, chỉ cười khẽ và quay lại phòng khách, nơi hai đứa trẻ đang nô đùa với nhau. Nấm, cậu bé trai với đôi mắt to tròn và làn da bánh mật, đang cố gắng dựng những viên gạch nhỏ thành một tháp cao, trong khi Sữa, cô bé gái có mái tóc dài như suối mơ, đang cười khúc khích, hết đẩy Nấm xuống rồi lại giúp cậu bé dựng tháp lên.
"Baba chơi với các con nhé," Dương nói, ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn hai đứa trẻ đang vui vẻ.
Kiều bước ra khỏi bếp mỉm cười dịu dàng nhìn Dương, ánh mắt đầy trìu mến, tràn đầy hạnh phúc và sự ấm áp.
Dương ngồi xuống sàn, ôm Sữa vào lòng, cô bé bám lấy anh như chú mèo con, ngước lên với đôi mắt tròn xoe, miệng lẩm bẩm: "A... Baba... Ba đây òi... Hum qua ông bà nội kêu sao ba hông đến chơi á." Cô bé còn gật gù, gục đầu vào vai Dương như thể đang nhắc nhở một việc cực kỳ quan trọng.
Nấm thấy em gái làm nũng với Baba thì chẳng chịu ngồi yên, ngay lập tức lao tới, kéo tay Dương và cố gắng leo lên đùi anh. Mặt cậu nhóc hớn hở, giọng nói giòn tan: "Baba, hôm qua ông bà nội cùng ông bà ngoại nói ba đẹp zai của con péo đấy, còn kêu baba chỉ biết công việc không lo cho gia đình kìa!" Nấm nói xong, mặt cậu liền nở một nụ cười tinh nghịch, như thể rất vui khi kể lại "bí mật" này.
Dương nhìn thằng con trai tinh nghịch của mình, rồi ánh mắt dừng lại ở Kiều. Kiều đứng ở đó, miệng mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại ngụ ý là "Anh ấy sắp bị tôi mắng cho một trận." Dương nhíu mày, lắc đầu bất lực. "Ba bận có chút xíu thui mà mấy đứa, các con phải bênh ba chứ!"
Sữa ngẩng đầu lên, bày ra bộ mặt nghiêm túc hệt như Kiều, rồi giọng lảnh lót như chim non cất lên: "Ý ba bống phải hỏi mẹ kìa, mẹ nói baba nhiều lắm luôn!" Sau đó, cô bé quay lại nhìn Kiều, còn cười một cách thích thú như thể "Mẹ có thể nói gì nữa chứ?"
Kiều bật cười, tiến lại gần Dương, xoa đầu Sữa rồi trêu: "Em không có nói gì đâu, chỉ là con bé hiểu nhầm một chút thôi."
Nấm nghe vậy liền bĩu môi, mắt sáng lên như vừa phát hiện ra một sự thật động trời: "Mẹ nói ba đẹp zai mà! Mẹ không bảo ba làm việc không chăm gia đình đâu nha." Nấm cười tươi như hoa, ánh mắt hồn nhiên nhìn cả hai người lớn, dường như đang đợi phản ứng.
Dương cười, nhưng không quên trêu lại: "Vậy là mẹ đã... nói gì đó về ba rồi đúng không?" Anh nhìn Kiều với vẻ mặt đầy "tố cáo".
Kiều lắc đầu, nhưng đôi mắt đầy tình yêu nhìn Dương, khẽ nói: "Đúng rồi, ba đẹp zai nhất nhà mà!"
Dương như được tiếp thêm năng lượng, ôm chặt Sữa vào lòng và hôn lên tóc cô bé một cái thật kêu: "Cảm ơn các con đã bảo vệ ba nha." Anh quay sang Kiều, ánh mắt lấp lánh tình yêu: "Cảm ơn em đã luôn là người bên cạnh ba... và các con."
Kiều nhìn Dương, mắt ánh lên tình cảm ngọt ngào, rồi anh vươn tay vỗ nhẹ lên vai Dương, nói nhỏ: "Mình có nhau là đủ rồi, anh à."
Giữa không gian ấm cúng, tiếng cười của các con hòa vào nhau, như những nốt nhạc vui tươi, mọi thứ đều trở nên tuyệt vời và hoàn hảo trong khoảnh khắc này. Dù có chuyện gì xảy ra ngoài kia, nhưng trong ngôi nhà này, họ có nhau, yêu thương nhau và sẽ mãi mãi bên nhau, qua những ngày tháng bình dị mà hạnh phúc.lp
"Hôm nay con muốn chơi gì?" Dương hỏi, nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt đầy yêu thương.
Nấm chỉ vào một chiếc ô tô đồ chơi trên bàn, rồi quay lại nhìn Dương với ánh mắt sáng rỡ. "Con muốn chơi đua xe!" cậu bé reo lên.
Sữa, dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng cũng cười tít mắt, "Con cũng muốn chơi nữa ba ơi"
Dương cười khúc khích, rồi nhìn Kiều, ánh mắt họ giao nhau, tựa như một sự đồng điệu không lời. Kiều đứng gần đó, ánh mắt không rời khỏi gia đình nhỏ của mình. Đó là ánh mắt của một người mẹ yêu thương, một người vợ mãn nguyện, nơi sự bình yên trong tâm hồn phản chiếu rõ nét.
Cả ba người bắt đầu chơi đùa với nhau, Dương cầm chiếc ô tô và đẩy nó về phía Nấm, trong khi Kiều ngồi bên cạnh, cười khúc khích nhìn hai đứa trẻ. Sữa nở một nụ cười tươi rói, đôi tay nhỏ bé cố gắng đẩy chiếc ô tô của mình về phía Nấm. Những tiếng cười, tiếng nói vui vẻ của hai đứa trẻ khiến không gian thêm phần sinh động.
Dương nhìn Kiều, khoảnh khắc đó như vĩnh cửu, không thể nào quên. Kiều mỉm cười, ánh mắt em tràn ngập yêu thương, nhìn Dương và hai đứa trẻ đang quây quần bên nhau.
Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa những tiếng cười, Dương cảm nhận được tất cả những gì anh từng mơ ước. Tình yêu, gia đình, và sự bình yên này – tất cả đều hiện hữu trước mắt, không còn phải chờ đợi, không còn phải tìm kiếm.
"Anh thương em, thương cả gia đình nhỏ này.." Dương thì thầm, tay anh vén nhẹ mái tóc của Kiều, như muốn giữ lấy từng khoảnh khắc này.
Kiều quay lại, ánh mắt họ đan xen, tràn đầy cảm xúc. "Em cảm ơn anh đã đến bên em, cho em tình yêu, một gia đình nhỏ." Kiều nói, giọng em nhẹ nhàng và chân thành. Và trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi đau, mọi giằng xé trong quá khứ dường như biến mất, chỉ còn lại tình yêu và hạnh phúc đơn giản mà chân thật.
Gia đình nhỏ của họ, một ngày bình yên, nơi chỉ có tình yêu, sự thấu hiểu và những khoảnh khắc ngọt ngào. Dương, Kiều, và hai đứa trẻ, họ đã tìm thấy nhau trong một thế giới nhỏ bé, đầy ắp yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro