Ánh sáng cuối con đường
Dương không thể chịu đựng thêm nữa. Những đêm dài không ngủ, những ngày trôi qua như những cơn mưa lạnh lẽo, khiến cậu không thể tìm thấy lối thoát. Kiều đã không còn là Kiều, và Dương cũng không thể tiếp tục sống trong ảo tưởng về một tình yêu đã mất.
Cậu đến những nơi cả hai từng cùng nhau đến. Những con phố quen thuộc, những quán cà phê nhỏ, nơi có những kỷ niệm ngọt ngào giờ chỉ còn là vết thương chưa lành. Cậu tìm kiếm một chút gì đó để níu kéo, nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng. Không có Kiều, không có tình yêu.
Dương quay lại căn nhà hoang, nơi cậu lần đầu tiên gặp lại Kiều trong cái bóng của quá khứ. Đêm đã khuya, không có ai ngoài cậu và bóng tối. Cậu đứng đó, trong im lặng, đôi mắt nhìn về phía cửa căn nhà cũ. Bỗng, một âm thanh vẳng đến, nhẹ như gió thoảng.
"Cậu vẫn còn đến đây sao?"
Giọng nói ấy không lạ lẫm, nhưng không còn ấm áp như trước. Kiều đứng đó, trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng nhìn Dương. Dù không còn là Kiều mà cậu yêu, nhưng trong giây phút này, cậu nhận ra một điều: Kiều vẫn là Kiều, dù mọi thứ đã thay đổi, dù tình yêu đã biến mất.
Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến gần Kiều. Trái tim cậu vẫn thổn thức, dù cậu biết rằng mọi thứ không thể quay lại như xưa. Đôi mắt Kiều không còn ánh lên sự ấm áp mà cậu từng biết, nhưng trong đó vẫn có một cái gì đó, một nỗi buồn, một sự mệt mỏi vô hình mà Dương có thể cảm nhận được.
"Cậu đã từng là của tôi," Dương nói, giọng nghẹn ngào. "Nhưng bây giờ, tôi không biết cậu là ai nữa."
Kiều im lặng, không đáp, chỉ đứng đó như một bóng ma không có cảm xúc.
"Kiều... cậu có còn nhớ tôi không?" Dương hỏi, từng từ như một lời cầu xin.
Kiều cuối cùng cũng đáp lại, nhưng không phải bằng lời nói. Anh ta chỉ nhìn Dương một lúc, rồi quay lưng bỏ đi vào bóng tối, không một lời giải thích. Cậu vẫn đứng đó, giữa những đêm mưa tầm tã, không thể làm gì ngoài việc nhìn theo bóng dáng của người cậu yêu.
Dương vẫn chưa thể dứt ra được, dù tất cả những gì cậu cảm nhận lúc này chỉ là sự trống rỗng và nỗi đau không thể lấp đầy. Cậu không thể yêu Kiều nữa, nhưng tình yêu ấy vẫn tồn tại, như một vết thương không thể lành.
Ngày qua ngày, Dương chỉ biết sống trong những ký ức đau đớn ấy, những giây phút mà cậu và Kiều từng có, giờ đây chỉ còn lại những mảnh vỡ không thể hàn gắn. Cậu không thể bỏ cuộc, không thể buông tay, nhưng cũng không thể tiếp tục sống trong quá khứ.
Cuối cùng, Dương quyết định rời đi, không phải vì cậu không yêu Kiều nữa, mà vì cậu yêu Kiều quá nhiều. Cậu cần phải để Kiều đi, để anh ta tự tìm con đường của mình. Nhưng trong lòng, Dương biết rằng, dù có xa cách đến đâu, Kiều vẫn sẽ là người duy nhất mà cậu yêu.
Nhiều năm sau, Dương trở lại nơi đây, nơi từng là nơi chứng kiến những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai. Căn nhà hoang giờ đã đổ nát, chẳng còn gì ngoài những bức tường mờ ảo. Dương đứng đó, nhìn về phía những mảnh vụn còn sót lại.
Kiều không còn nữa. Cậu ấy đã đi xa, và Dương đã không còn cơ hội để quay lại.
Nhưng trong tim Dương, một tình yêu vĩnh cửu vẫn còn tồn tại. Mặc dù không thể ở bên nhau, mặc dù không thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện, nhưng Dương biết rằng, Kiều mãi mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.
Và đó là điều duy nhất cậu có thể giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro