Tiếp xúc với em
Choi Hyeonjoon càng lúc càng cảm thấy khó xử trước sự nhiệt tình thái quá của hai người kia. Dù đã cố gắng từ chối một cách lịch sự, họ vẫn không chịu buông tha, liên tục mời rượu em.
Cuối cùng, đến khi không thể từ chối thêm được nữa, Hyeonjoon đành phải cầm lấy ly rượu. Em chỉ định mím môi nhấp một chút cho phải phép, một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khuôn mặt.
Nhưng hành động chưa kịp diễn ra thì một bàn tay khác đã nắm chặt lấy tay em. Bàn tay ấy ấm áp và mạnh mẽ, khiến Hyeonjoon khựng lại, ngạc nhiên nhìn sang. Em không kịp nhận ra từ lúc nào ly rượu trên tay mình đã chuyển sang tay Lee Sanghyeok.
Hắn nắm chặt ly rượu, không chút chần chừ mà đưa lên miệng và uống cạn. Ánh mắt hắn sắc bén, quét qua hai người vừa mời rượu Hyeonjoon như một lời cảnh cáo ngầm.
Hành động bất ngờ của Sanghyeok khiến tất cả mọi người xung quanh đều chú ý. Hai người vừa mời rượu Hyeonjoon có chút sững sờ, ngay cả Hyeonjoon cũng đứng đó, nhìn Sanghyeok với ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu. Em không ngờ Sanghyeok lại ra mặt giúp mình như vậy.
Ngay sau khi uống cạn ly rượu, Sanghyeok đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, tạo ra một tiếng động, hắn quay sang nhìn hai người kia, ánh mắt sắc lạnh như dao găm.
Giọng hắn trầm và lạnh lùng, đủ để những người xung quanh nghe thấy: “Tôi nghĩ hai người nên đi rồi đấy.”
Một trong hai người lắp bắp, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường: “Chúng tôi chỉ là muốn mời cậu ấy một ly rượu thôi mà…”
Sanghyeok nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp: “Nhưng cậu ấy đã từ chối rồi. Tôi không nghĩ việc tiếp tục níu kéo là lịch sự.” Hắn nhấn mạnh từ “lịch sự” như một lời nhắc nhở.
Người còn lại cũng lên tiếng, giọng điệu có chút bất mãn: “Nhưng…”
Sanghyeok không để anh ta nói hết câu, cắt ngang một cách dứt khoát: “Hay là các cậu muốn tôi nói thẳng ra?” Ánh mắt hắn quét qua cả hai người, khiến họ cảm thấy áp lực vô hình.
Nhận thấy thái độ kiên quyết và ánh mắt sắc bén của Sanghyeok, hai người kia biết điều và không dám tiếp tục.
Họ nhìn nhau một thoáng, rồi lúng túng nói: “Không… không có gì. Chúng tôi xin phép…” Nói rồi, họ nhanh chóng lảng tránh đi chỗ khác, để lại Hyeonjoon và Sanghyeok đứng đó.
Nhìn thấy hai người kia lúng túng rời đi, Choi Hyeonjoon vừa định mở miệng nói lời cảm ơn Lee Sanghyeok thì một lần nữa cánh tay em lại bị hắn nắm lấy.
Lần này, không phải là một cái nắm nhẹ nhàng ngăn em uống rượu nữa, mà là một cái nắm chặt hơn, kéo em đi theo hắn. Lee Sanghyeok bước đi dứt khoát, chân bước nhanh và mạnh mẽ, kéo theo Hyeonjoon có chút bất ngờ. Hyeonjoon hơi loạng choạng một chút vì bị kéo đi đột ngột nhưng cũng nhanh chóng lấy lại thăng bằng và bước theo hắn.
Em nhìn xuống bàn tay mình đang bị Sanghyeok nắm chặt, cảm nhận được hơi ấm truyền từ lòng bàn tay hắn sang.
Ở phía xa, Kim Hyukkyu cũng cảm thấy mình đã tham gia bữa tiệc đủ rồi. Y đã chứng kiến đủ những diễn biến thú vị, đặc biệt là màn “anh hùng cứu mỹ nhân” vừa rồi của Sanghyeok.
Y nhếch mép cười một mình, cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đã chứng kiến. Y quyết định đã đến lúc rời đi và tìm kiếm những thú vui mới. Y vẫy tay chào tạm biệt những người quen xung quanh và bắt đầu di chuyển về phía cửa ra vào.
...
Lee Sanghyeok vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát kéo Hyeonjoon đi mà không hề nhìn xung quanh. Sự lạnh lùng và hành động mạnh mẽ của hắn thu hút mọi ánh nhìn. Cả hai đi đến đâu, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó, khiến cho Hyeonjoon cảm thấy vừa rụt rè vừa ngại ngùng.
Em cúi gằm mặt, cố gắng thu mình lại và bước theo Sanghyeok. Cảm giác bị chú ý khiến em vô cùng không thoải mái.
Cuối cùng, họ cũng đến bãi đậu xe, Sanghyeok dừng lại trước một chiếc xe sang trọng. Hắn mở cửa xe một cách mạnh bạo, rồi gần như là “nhét” Hyeonjoon vào trong. Hành động đột ngột này khiến Hyeonjoon giật mình.
Rõ ràng, trạng thái của Lee Sanghyeok đã có sự thay đổi. Hắn dường như đang cố gắng kiềm chế một điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể kiểm soát được mà buột miệng thốt ra một câu chửi tục: “Mẹ nó…”
Câu nói vang lên trong không gian tĩnh lặng của bãi đậu xe, nghe đặc biệt rõ ràng và nặng nề.
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Hyeonjoon. Ánh mắt ấy sắc bén và đầy vẻ phức tạp, khiến Hyeonjoon không khỏi rùng mình. Sanghyeok đóng sầm cửa xe lại, tạo ra một tiếng động lớn vang vọng. Hắn nhanh chóng vòng qua phía bên kia và ngồi vào ghế lái.
Nhìn Lee Sanghyeok lúc này, Choi Hyeonjoon cảm thấy sợ hãi. Em chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến thành một thứ gì đó đáng sợ hơn như một cơn giận dữ đang chực chờ bùng nổ. Hyeonjoon ngồi im thin thít trên ghế phụ, không dám nói một lời, cũng không biết phải làm gì trong tình huống này. Em chỉ biết nhìn chằm chằm vào Sanghyeok với ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi.
Lee Sanghyeok lái xe với tốc độ chóng mặt, tiếng động cơ gầm rú và những con phố vụt qua nhanh như chớp khiến nỗi sợ hãi trong Choi Hyeonjoon càng gia tăng. Em cảm thấy như mình đang ngồi trên một chiếc xe lao vun vút vào bóng tối, không biết điểm dừng.
Cố gắng lấy hết can đảm, Hyeonjoon khẽ lên tiếng, giọng nói run run: “Chúng ta… chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Em ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, với hy vọng mong manh sẽ được thoát khỏi tình huống này: “Hay là… anh bỏ em xuống ở kia. Em… em có thể tự về.”
Đáp lại lời em chỉ là sự im lặng đáng sợ. Lee Sanghyeok không hề liếc mắt nhìn em lấy một cái, cũng không trả lời bất cứ điều gì. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt vô lăng, chân vẫn đạp ga, tốc độ xe cứ thế tăng lên.
Sự im lặng và tốc độ kinh hoàng đó càng khiến Hyeonjoon hoảng loạn. Em cảm thấy nóng lòng, lo sợ và hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Sự bất an dâng lên đến đỉnh điểm, khiến em không thể giữ im lặng được nữa.
“Anh ơi…” Hyeonjoon khẽ kêu lên, giọng em gần như là van nài.
Vừa đúng lúc đó, đèn đỏ bật sáng. Chiếc xe dừng lại đột ngột khiến Hyeonjoon hơi chúi người về phía trước.
Và rồi, cuối cùng thì Lee Sanghyeok cũng quay sang nhìn em. Bàn tay hắn, từ từ nhưng dứt khoát, đưa ra và nắm lấy gáy Hyeonjoon, kéo đầu em lại gần. Một nụ hôn mạnh bạo, đầy chiếm đoạt, giáng xuống môi em.
Nụ hôn của Lee Sanghyeok không hề dịu dàng hay lãng mạn. Nó mạnh mẽ, chiếm đoạt như một cơn bão táp ập đến, cuốn phăng mọi sự phòng bị của Choi Hyeonjoon.
Môi hắn áp lên môi em, không chút do dự, không chút nương nhẹ. Hắn cắn nhẹ vào môi dưới của Hyeonjoon, như một lời cảnh cáo, rồi mạnh mẽ hơn, xâm chiếm khoang miệng em. Nụ hôn sâu đến nghẹt thở như muốn nuốt trọn lấy em, Hyeonjoon cảm nhận được vị rượu vang mạnh mẽ từ hơi thở của Sanghyeok, nó nồng nàn và đầy mê hoặc nhưng trong tình huống này, nó chỉ khiến em thêm sợ hãi.
Choi Hyeonjoon hoàn toàn bị động trong nụ hôn này. Em muốn đẩy Sanghyeok ra, muốn thoát khỏi vòng tay đang siết chặt lấy mình nhưng em không dám. Sự sợ hãi chiếm trọn tâm trí em, khiến em tê liệt.
Đôi mắt em mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần sát của Sanghyeok. Trong đôi mắt ấy, ánh lên sự hoảng loạn, sợ hãi và cả những giọt nước mắt chực chờ rơi xuống. Em cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào. Em cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Sanghyeok – một người thì run rẩy sợ hãi, một người thì mạnh mẽ và đầy chiếm hữu.
Khi nụ hôn kết thúc, Sanghyeok từ từ rời khỏi môi Hyeonjoon. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt ướt át của em, ánh mắt anh vẫn còn vương vấn dục vọng và sự chiếm đoạt. Không khí trong xe tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc của Hyeonjoon là phá vỡ sự im lặng đó.
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, mùi hương pheromone rượu vang từ Sanghyeok càng trở nên nồng đậm, bao trùm lấy Hyeonjoon. Mùi hương ấy vừa mạnh bạo, vừa quyến rũ như một lời mời gọi nguy hiểm nhưng đối với Hyeonjoon lúc này, không cảm nhận được, không gian chỉ là một minh chứng cho sự áp bức mà em đang phải chịu đựng.
Sau một hồi im lặng căng thẳng, Lee Sanghyeok cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng hắn trầm và khàn khàn, đầy uy lực: “Em ngoan ngoãn ngồi yên cùng anh về nhà.” Câu nói như một mệnh lệnh, không cho phép Hyeonjoon được từ chối.
Choi Hyeonjoon ngước đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Lee Sanghyeok, trong ánh mắt ấy chất chứa đầy sự hoang mang và câu hỏi "tại sao?" Em không hiểu tại sao người đàn ông trước mặt mình lại thay đổi đến như vậy.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu em: phải thoát khỏi đây. Hyeonjoon vội vàng với tay mở cửa xe nhưng vô ích. Em giật mạnh tay nắm cửa vài lần nhưng cửa vẫn khóa chặt. Ngay từ khi cả hai lên xe, Sanghyeok đã khóa cửa rồi, ngăn chặn mọi ý định trốn thoát của em.
Choi Hyeonjoon tuyệt vọng buông thõng tay, quay đầu về phía Sanghyeok. Em nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Em muốn nói điều gì đó, muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với em như vậy nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời. Chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào và những giọt nước mắt là minh chứng cho nỗi sợ hãi và bất lực của em.
Nhìn thấy đôi mắt ướt át, đầy sợ hãi và tổn thương của Hyeonjoon, một cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng Sanghyeok. Cơn giận dữ và sự chiếm hữu ban đầu dường như tan biến, thay vào đó là một cảm giác xót xa khó tả. Hắn nhìn chằm chằm vào em, ánh mắt không còn sắc bén và lạnh lùng như trước, mà trở nên dịu dàng hơn.
...
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự trắng toát, được bao quanh bởi một khu vườn rộng lớn với rất nhiều cây cối xanh mát. Tất cả mọi thứ, từ cổng vào đến tường rào, đều được thiết kế theo tông màu trắng và xám chủ đạo, tạo cảm giác lạnh lẽo và xa cách.
Ngay khi cánh cửa xe vừa mở ra, Choi Hyeonjoon đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội, lao ra ngoài với hy vọng trốn thoát. Em chạy thật nhanh, không dám ngoảnh đầu lại. Mặc dù em đã cố gắng hết sức, khoảng cách giữa em và Lee Sanghyeok vẫn quá ngắn. Hắn chỉ cần vài bước chân là đã đuổi kịp em.
Khuôn mặt Sanghyeok hiện lên vẻ không hài lòng rõ rệt khi thấy Hyeonjoon bỏ chạy. Hắn nắm chặt lấy cánh tay em, kéo mạnh em trở lại, lực kéo mạnh đến mức Hyeonjoon suýt ngã.
Sau đó, Sanghyeok cúi người xuống, không nói một lời, bế xốc Hyeonjoon lên theo kiểu công chúa. Hành động đột ngột này khiến Hyeonjoon giật mình và hoảng sợ. Em cố gắng giãy giụa nhưng vòng tay của Sanghyeok quá mạnh, em không thể thoát ra được.
Lee Sanghyeok không kiên nhẫn chờ đợi Hyeonjoon ngoan ngoãn. Hắn vung tay lên, vỗ một cái vào mông Hyeonjoon. Cái vỗ không đủ mạnh để gây đau nhưng nó khiến Hyeonjoon giật mình. Em nhìn lên Sanghyeok, đôi mắt vẫn còn ngấn nước mắt.
Sanghyeok không nói gì, chỉ cúi đầu bế Hyeonjoon vào trong biệt thự. Những người làm ở đó thấy hắn bế một người con trai lạ mặt, đều cúi đầu chào. Hyeonjoon xấu hổ cúi gằm mặt với đôi mắt vẫn còn long lanh ánh nước, trốn vào ngực Sanghyeok, tránh ánh mắt của mọi người.
Về tới phòng, Lee Sanghyeok ném mạnh Hyeonjoon xuống giường, không chút nhẹ nhàng. Em va mạnh vào nệm, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. Hyeonjoon choáng váng, đầu óc quay cuồng. Em chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng “cạch” khô khốc, Sanghyeok đã khóa cửa phòng lại.
Hyeonjoon run rẩy ngồi dậy, nhìn Sanghyeok. Hắn đang từ từ tiến về phía em, ánh mắt hắn đã hoàn toàn thay đổi. Vừa nãy, dù như thế nào, Hyeonjoon vẫn cảm nhận được một chút gì đó… không hẳn là dịu dàng nhưng ít nhất không đáng sợ như bây giờ.
Bây giờ đây, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lẽo, tăm tối và đầy nguy hiểm. Không còn một tia ấm áp, không còn một chút kiên nhẫn, tất cả đã biến mất, nhường chỗ cho một thứ cảm xúc mà Hyeonjoon không thể gọi tên nhưng nó khiến cậu run sợ đến tận xương tủy.
Hyeonjoon lùi dần về phía sau, cố gắng ép sát người vào thành giường. Em muốn hét lên, muốn cầu cứu nhưng cổ họng nghẹn ứ, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy em, khiến toàn thân em cứng đờ. Em chỉ biết trân trân nhìn Sanghyeok, chờ đợi điều tồi tệ sắp ập đến.
Sanghyeok dừng lại trước mặt Hyeonjoon, cúi xuống nhìn em. Khuôn mặt hắn không biểu cảm, lạnh lùng như một tảng băng. Hyeonjoon có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ hơi thở của hắn, em càng run rẩy hơn.
“Anh...Sanghyeok tại sao…?” Hyeonjoon lắp bắp, giọng nói run rẩy. Em muốn hỏi tại sao hắn lại hành động với em như vậy.
Sanghyeok không trả lời, hắn đưa tay lên, nắm lấy cằm Hyeonjoon, siết chặt để em nhìn thẳng vào mắt hắn. Hyeonjoon đau đớn nhăn mặt, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Sức lực của em không thể nào so được với hắn.
“Tất cả nhờ vào ly rượu” Sanghyeok gằn giọng, ánh mắt lóe lên những dục vọng chiếm hữu cực kỳ cao. “Thứ mà em xém uống lúc nãy đấy.”
----
Ráng chạy chap sắp vô học kỳ mới rồi 😭.
Mọi người có hứng thú thì ghé nhé, chỉ là demo sẽ chưa biết khi nào có chap 🫶.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro