nhớ em
Ngoài cửa sổ vẫn tối, trong bếp chỉ có một ngọn đèn nhỏ bật sáng. Ánh sáng chiếu vào phòng qua khe cửa hé mở, gió đập mạnh vào kính, phát ra tiếng gõ nặng nề.
Tôn Dĩnh Sa buộc cơ thể ngồi dậy. Căn phòng bừa bộn. Bộ đồ ngủ họ vừa thay nằm rải rác khắp nơi, cô ra khỏi giường một cách khó khăn.
Khi đang bước đi, phần thân dưới của cô đột nhiên cảm thấy đau xé, đùi trở nên yếu ớt và run rẩy không thể kiểm soát. Tôn Dĩnh Sa ngã trên mặt đất "tạch". Anh nghe thấy âm thanh, vội vàng lau tay, chạy vào phòng thấy Tôn Dĩnh Sa đang ngã xuống đất, không chịu nổi, anh đưa tay ôm lấy cô nhưng bị hất ra.
"Tớ tự mình làm được, cậu đi ra ngoài đi." Tôn Dĩnh Sa lạnh lùng nói, chật vật đứng dậy, bắp chân còn đang run rẩy, vì thế run rẩy nắm lấy mép giường, đứng lên liếc nhìn Vương Sở Khâm. Bàn tay đỏ bừng, lông mi động đậy: "Được rồi, anh ra ngoài. Nếu không chịu nổi nữa thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến bất cứ lúc nào."
Tôn Dĩnh Sa ngước mắt nhìn Vương Sở Khâm quay người đi ra ngoài đóng cửa lại, cô thở ra một hơi nặng nề, cô cảm thấy miệng khô khốc, nhìn nước ấm và thuốc. Cô nghiến răng nghiến lợi, cầm viên thuốc nhét vào miệng. Cô cầm ly nước uống hết một ngụm, dạ dày cảm thấy tốt hơn nhiều.
Từ từ bước vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Cô mặc quần áo mới và thậm chí còn mặc thêm một chiếc áo khoác để quấn chặt người.
Mùi thức ăn thơm lan cả vào phòng ngủ, Vương Sở Khâm biết cô không thể cưỡng lại được đồ ăn ngon nên đặc biệt làm món thịt lợn nướng và trứng rán. Tôn Dĩnh Sa xắn quần áo, rụt rè thò đầu ra ngoài, nhìn chằm chằm vào món ăn thịnh soạn và nuốt nước bọt.
Cô vẫn chưa ăn gì.
Vương Sở Khâm cố ý quay lưng về phía bàn lau chén. Tôn Dĩnh Sa dũng cảm bước ra ngoài, nhanh chóng di chuyển đến bàn, dùng tay bốc một miếng thịt đưa vào miệng. Vương Sở Khâm quay lại, nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa cho miếng thịt vào miệng: "Sa Sa, nóng!"
Quả nhiên, miếng thịt vừa đưa vào miệng cô nóng hổi, răng lưỡi cô va vào nhau. Tôn Dĩnh Sa cố nhổ ra. Anh tiến tới và đặt tay dưới miệng cô và đỡ lấy miếng thịt cô vừa nhổ ra.
Anh giữ tay cầm miếng thịt, tay kia đưa ly nước ấm, Tôn Dĩnh Sa vừa nhận liền uống một ngụm. Cô lè lưỡi thở ra một hơi. Anh cười mỉm nói "Đừng lo lắng, tất cả là của em."
Tôn Dĩnh Sa khó chịu đỏ mặt, miệng bỏng rát khi miếng thịt còn nóng hổi. Miếng thịt dính đầy nước bọt nằm lặng lẽ trong tay Vương Sở Khâm. Cô hít một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tôn Dĩnh Sa cầm đôi đũa đã đặt lên, đang định gắp một miếng thịt cho vào bát cho nguội thì lại thấy Vương Sở Khâm đang nhìn chằm chằm rất nghiêm túc vào miếng thịt cô vừa nhổ ra trên tay anh.
Đệt, anh ấy muốn ăn nó!
Tôn Dĩnh Sa thực sự nghĩ rằng anh có thể, vì vậy cô đã ngăn anh lại: "Vứt nó đi, tớ nhai rồi." Vương Sở Khâm ngẩng đầu lên và mỉm cười khi nhìn vào mắt cô: "Hun anh đi rồi anh vứt"
Tôn Dĩnh Sa tức giận cười: "Tớ cảm thấy cậu thật là buồn cười."
Vương Sở Khâm không trả lời mà chỉ đưa tay lên miệng, Tôn Dĩnh Sa lo lắng, anh thực sự muốn ăn nó à!
"Hun, hun mà, đừng ăn..." Vương Sở Khâm biết cách dễ dàng khuất phục Tôn Dĩnh Sa, anh đưa mặt lại gần và ném miếng thịt đi.
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy mình lại bị lừa, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn lên má Vương Sở Khâm, nhanh chóng cúi đầu cầm đũa gắp thịt.
Anh thích nhìn cô dần đỏ mặt trước sự khiêu khích của anh.
Vương Sở Khâm nở một nụ cười hài lòng và đứng dậy bưng cho Tôn Dĩnh Sa một bát cháo trứng muối và thịt nạc.
Nhìn Bánh Đậu Nhỏ trước mặt đang ăn, Vương Sở Khâm đột nhiên cảm thấy mình có một thứ rất quan trọng, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bên ngoài tuyết trắng cả không gian, trong nhà có thức ăn nóng hổi, có cả người anh yêu tạo nên một căn phòng thật ấm áp.
Sau khi hai người ăn uống xong, Vương Sở Khân bắt đầu dọn bát đĩa. Tôn Dĩnh Sa nghe tiếng gió đập vào cửa sổ ngày càng to. Khi cô bước tới cửa sổ, cô nhận ra tuyết đang rơi rất nhiều và một lớp tuyết dày đã tích tụ trên đường. Vương Sở Khâm không thể trở về nhà trong thời tiết như vậy!
Tác dụng phụ của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô cảm thấy hơi choáng váng, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc. Vương Sở Khâm sau khi dọn dẹp nhà bếp bước ra và nhìn thấy Tôn Dĩnh Sa đang buồn ngủ đang tựa vào trước cửa sổ, ngoài cửa sổ có tuyết rơi dày đặc.
Anh vào phòng lấy ga trải giường và chăn bông mới mặc vào. Anh bước ra ôm lấy Tôn Dĩnh Sa, để cô tựa vào người anh rồi nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, tối nay tuyết rơi nhiều quá, anh không về được."
Tôn Dĩnh Sa ăn xong mệt đến không khỏi buồn ngủ, cô uể oải tựa vào Vương Sở Khâm bước vào phòng, nhưng vẫn có chút sợ hãi: "Cậu ngủ bên ngoài, tớ ngủ trong phòng được không?"
Vương Sở Khâm trả lời "Được", sau đó anh đỡ cô xuống giường, thở đều đều, trong vòng chưa đầy năm giây, Vương Sở Khâm nhẹ nhàng cởi áo khoác, đắp chăn cho cô rồi đóng cửa lại.
Một đêm ngọt ngào.
Sáng hôm sau, Tôn Dĩnh Sa bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vội vã, cô cau mày và chợt nhớ ra hôm nay, thứ bảy, ba mẹ cô nói sẽ đến trường gặp cô, cô chợt phát hiện có người nằm bên cạnh. Vương Sở Khâm hỏi với giọng khàn khàn: "Ai vậy? Sớm quá đi?"
Tôn Dĩnh Sa chưa bao giờ nghĩ tới Vương Sở Khâm nằm ở bên cạnh mình, đầu óc choáng váng, vội vàng nói nhỏ: "Ba mẹ tớ đang ở đây, Vương Sở Khâm!"
Vương Sở Khâm nghe vậy, đột nhiên tỉnh lại, từ trên giường bật dậy.
Ngoài cửa, bố mẹ Sa Sa gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời. Họ bắt đầu hét lên: "Sa Sa, con có ở nhà không?"
Tôn Dĩnh Sa trừng mắt nhìn Vương Sở Khâm, vừa mặc áo khoác vừa cảnh báo: "Trốn trong chăn không được ra ngoài. Nếu ba mẹ tớ biết được sẽ lột da hai đứa mình đấy!"
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Vương Sở Khâm hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng rút vào trong chăn để lộ ra một đôi mắt.
Tôn Dĩnh Sa nhìn thấy bao cao su nằm rải rác trên mặt đất và hộp thuốc trên bàn, cô sợ hãi đến mức nhanh chóng nhét tất cả vào tủ, trong lòng chửi rủa Vương Sở Khâm tám trăm lần trước khi mở cửa.
Mẹ Sa Sa phàn nàn: "Mấy giờ rồi con lợn lười, con vẫn chưa dậy."
Tôn Dĩnh Sa cười khúc khích hai tiếng: "Mẹ ơi, hôm nay là cuối tuần, con muốn ngủ nướng nhiều hơn màaa." Cả gia đình trong phòng khách vừa nói vừa cười, Vương Sở Khâm vừa mới định thần lại thì nghe thấy tiếng nói: "Sao trong nhà lại có thêm một đôi giày thể thao nam?"
Vương Sở Khâm lập tức hoảng sợ. Một đôi giày màu trắng được đặt ở lối vào, kích thước lớn trông như của chàng trai.
Tôn Dĩnh Sa không ngờ lại xảy ra vấn đề như vậy, cô nhìn chằm chằm vào đôi giày, im lặng một lúc, cũng may cô nảy ra ý tưởng: "Con sống một mình không an toàn, cho nên con đặc biệt tìm ra đôi giày đó. Các bạn cùng lớp của con nói rằng để như vậy để an toàn hơn."
Mẹ của Tôn Dĩnh Sa nhìn chằm chằm vào Tôn Dĩnh Sa với vẻ mặt khó hiểu, bà nghĩ rằng con gái mình thực sự thông minh và biết cách tự bảo vệ mình nên thở dài nhẹ nhõm: "Sa Sa của chúng ta thật thông minh, tự biết cách tự bảo vệ mình." Khi nói, bà ấy ôm lấy con gái mình, người thường không ở bên cô. Cảm giác tội lỗi tự phát sinh.
Vương Sở Khâm ngồi trong phòng sợ hãi đến mức không dám thở. Đột nhiên anh nhìn thấy tay nắm cửa bắt đầu xoay, Tôn Dĩnh Sa thò đầu vào, trợn mắt, lách vào phòng qua khe hở và khóa cửa.
Hai người chỉ nhìn nhau, sau đó bắt đầu cười không nhịn được, Tôn Dĩnh Sa dựa vào cửa, áp mặt vào cửa cho đến khi Vương Sở Khâm cắn môi đứng dậy khỏi giường, cẩn thận nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất và mặc vào.
Khi mặc nó vào, anh bước về phía cánh cửa nơi Tôn Dĩnh Sa đang tựa vào. Lúc Tôn Dĩnh Sa nhận ra, Vương Sở Khâm đã vòng tay ôm lấy cô, vùi đầu vào cơ thể mềm mại của cô, vùi mũi vào cổ cô và hít lấy hương thơm của cô. Tôn Dĩnh Sa bị anh thu hút một cách mãnh liệt. Hơi thở của anh khiến cô cười khúc khích.
Đột nhiên, mẹ Sa gõ cửa: "Sa Sa, con thay quần áo vẫn cười vui vẻ như vậy. Ba mang sủi cảo hấp về cho con rồi. Đang nóng, con ra ngoài ăn chút đi."
Tôn Dĩnh Sa sợ đến mức nhanh chóng đẩy Vương Sở Khâm ra, ho khan nói: "Mẹ, tắm rửa xong con sẽ ra ngoài ăn!" Vương Sở Khâm ngây thơ mím môi, đặt hai tay vào tư thế đầu hàng, như thể để nói rằng anh ấy đã không làm gì cả.
Tôn Dĩnh Sa bất lực, muốn thay quần áo trước, nhưng ánh mắt của Vương Sở Khâm lại không hề rời khỏi cô. Bộ quần áo vừa mới cởi ra nửa chừng treo trên vai cô, nhìn chằm chằm Vương Sở Khâm, tức giận nói: "Quay lại, đừng nhìn tớ."
Vương Sở Khâm gãi đầu, xoay người đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, nhìn thấy Vương Sở Khâm đang rửa mặt, Tôn Dĩnh Sa cũng không muốn nhìn anh nữa. Cô nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ rồi mặc quần áo vào.
Hai người chen lấn trước bồn rửa mặt nhỏ cùng nhau rửa mặt, như thể đã sống chung với nhau đã lâu rồi, Vương Sở Khâm khóe miệng nhếch lên, bắt đầu thầm cảm thấy vui vẻ. Tôn Dĩnh Sa lười để ý tới anh: "Lát nữa tớ sẽ cùng ba mẹ đi mua sắm, cậu có thể rời đi vào lúc đó".
Vương Sở Khâm gật đầu và nhéo má Tôn Dĩnh Sa bằng ngón tay ướt át: "Sau khi ra ngoài anh sẽ mua một ít bánh đậu."
Tôn Dĩnh Sa nóng lòng muốn đưa ba mẹ đi để cho Vương Sở Khâm có cơ hội rời đi. Cô ăn hết sủi cảo trong vài giây rồi dẫn ba mẹ ra ngoài nói muốn đi ra ngoài chơi.
Cảm giác quá giống ngoại tình ở nhà, một người thì hoảng sợ, một người thì sợ hãi, hai người cách nhau một bức tường lại có tâm trạng giống nhau.
Tôn Dĩnh Sa mặc áo khoác vào, tìm điện thoại trên ghế sofa. Cô cất vào túi rồi vội vàng kéo ba mẹ ra ngoài. Ba mẹ Tôn Dĩnh Sa không thể chống cự nên chỉ có thể bị con gái kéo ra ngoài.
Vương Sở Khâm dựa vào tường, nghe được tiếng đóng cửa, anh lặng lẽ mở cửa sau khi xác nhận mọi người đã đi hết, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc trước khi rời đi, còn không quên vứt rác và lấy một số thứ của Tôn Dĩnh Sa.
Tôn Dĩnh Sa bồn chồn sau khi cùng bố mẹ đi mua sắm ở trung tâm thương mại, mua hai bộ quần áo mới, chuẩn bị trở về nhà, cô lo lắng không biết Vương Sở Khâm đã ra khỏi nhà hay chưa, điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên hai lần: "BKing Wang đã gửi yêu cầu kết bạn"
Đây không phải là Vương Sở Khâm,vậy còn là ai nữa? Tôn Dĩnh Sa suy nghĩ một lúc rồi bấm đồng ý.
Một bức ảnh ngay lập tức được gửi cho cô. Thậm chí trước khi cô bấm vào, cô đã có thể thấy rằng nó được chụp khi cô đang ngủ. Cô rất tức giận và đưa ra một dấu chấm hỏi.
Vương Sở Khâm đang uống sữa đậu nành khi nhìn thấy dấu chấm hỏi xuất hiện trong hộp thoại, anh cười toe toét và bắt đầu gõ phím.
Bking Wang: "Sao vậy? Anh thấy đẹp nên gửi cho em."
Doushabao: "...Cậu chụp ảnh khi nào?"
Bking Wang: "Đêm qua lúc em ở trong vòng tay anh."
Doushabao: "Không phải cậu nói tớ ngủ ở trong, cậu ngủ ở ngoài sao? Cậu không giữ lời!"
Bking Wang: "Lần sau anh sẽ giữ lời mà. Tối qua là em đá chăn, anh lo lắng em bị lạnh nên chỉ đành ngủ cùng em. Đừng nghĩ xấu cho anh"
Doushabao: "Cậu gì cũng nói được. Cậu ra khỏi nhà chưa. Tớ và ba mẹ sắp quay lại"
Bking Wang: "Ra ngoài ăn bánh đậu rồi."
Kèm theo hình ảnh bánh đậu.
Bking Wang: "Giống em, thích ăn"
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy Vương Sở Khâm đặc biệt vô liêm sỉ, cô cũng muốn sống như vậy một lần.
Doushabao: "..."
BKing Wang gửi tin nhắn thoại. Tôn Dĩnh Sa nhìn ba mẹ đang đi phía trước, hạ âm lượng xuống mức nhỏ nhất và đưa lại gần loa.
"Nhớ em đến thở cũng đau. Bạn gái ơi, anh nhớ em một chút. Anh phải làm sao đây?"
Câu trước được hát, hơi khàn và có chút buồn cười, nhưng Tôn Dĩnh Sa chỉ nghe anh nói: Bạn gái, anh nhớ em.
Tôn Dĩnh Sa quyết tâm không để bị lừa bởi những thủ đoạn nhỏ của Vương Sở Khâm nữa nên đã giả vờ gửi tin nhắn thoại.
"Hãy suy nghĩ từ từ nhé, bạn trai."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro