Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

gặp gỡ

Sau khi Wang Chuqin vào cấp ba, anh dần phát hiện ra mình có nhiều điểm thu hút người khác giới. Anh cao ráo, da trắng, giàu có, học giỏi và thích thể thao. Đây chắc chắn là tình yêu tuyệt vời nhất dành cho mọi cô gái mới bắt đầu yêu.

Điều này mang lại cho Wang Chuqin một cảm giác thành tựu tuyệt vời. Khi còn là một cậu bé vị thành niên, anh rất muốn được ngước nhìn và chú ý. Chiếc tủ chứa đầy những bức thư tình và nước tăng lực vô tận ở bên sân đã hoàn toàn giải phóng Wang Chuqin. Tính cách lòe loẹt, bắt đầu đánh nhau, chọc tức giáo viên, trốn học... Dù sao thì anh ta cũng làm gần như tất cả những điều ghi trong sổ tay học sinh mà không được phép làm. Bằng cách này, việc nói "Wang Chuqin là đại ca của tao" ở bất cứ nơi nào ở trường sẽ dễ dàng hơn nhiều so với "Mày có biết bố tao là ai không?"

Wang Chuqin trở nên như vậy chủ yếu là do gia đình anh ấy cãi nhau cả ngày lẫn đêm, khiến Wang Chuqin cả đêm không thể ngủ được. Ngay cả sau giờ học, anh ấy thà đến quán cà phê Internet chơi game cả đêm thay vì ở nhà. Tính cách của anh ấy cũng trở nên cáu kỉnh và nhạy cảm theo thời gian. Nếu không đạt được điều mình muốn, anh ấy sẽ nổi giận với những người xung quanh khi không thể kìm nén được.
Wang Chuqin đã đánh một số bạn cùng lớp của mình, và cả lớp đều sợ hãi anh ta.

Thời tiết hôm đó rất lạnh, Bắc Kinh tiếp tục hạ nhiệt, không khí tràn ngập sương mù khô và điều hòa. Wang Chuqin khoác áo khoác ngoài và gác chân lên ăn sáng một cách nhàn nhã, hoàn toàn không để ý đến giáo viên trên bục giảng đang thông báo với mọi người rằng có một người bạn cùng lớp mới sắp đến lớp.

"Bạn cùng lớp mới này đến từ Hà Bắc. Cô ấy đến trường ở đây và xa quê hương. Cô hy vọng mọi người có thể chăm sóc cho cô ấy." Sau khi giáo viên giới thiệu ngắn gọn, ông ấy vẫy tay chào Sun Yingsha, người đang đứng co ro ở cửa, Yingsha bước vào nhanh chóng. Sun Yingsha đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng, cô có hàng lông mi dài và một mái tóc dài được cột đuôi ngựa rất dễ thương. Trên mặt đất vẫn còn một chút tuyết trắng rơi, khuôn mặt cô đỏ bừng vì lạnh: "Xin chào mọi người, mình là Tôn Dĩnh Sa, đến từ Hà Bắc, từ nay về sau mình sẽ là bạn cùng lớp với các cậu, xin hãy giúp đỡ mình." Nói xong, cô cúi đầu giũ quần áo, những hạt tuyết trên tóc hóa thành nước rơi xuống.

Vương Sở Khâm cắn một miếng đậu nóng vừa mua, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái đứng trên bục sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhận ra trận tuyết đầu mùa năm nay đã vô tình ập đến.

Giáo viên nhìn vào chỗ ngồi trong phòng học, phát hiện bên cạnh Vương Sở Khâm còn một chỗ trống. Ông ngẩng đầu nhìn thấy Vương Sở Khâm đang bất cần xử lý bữa sáng, không nỡ đưa cô vào hố lửa, "Sasha, bây giờ chỉ có hàng cuối cùng mới có chỗ ngồi, nếu em không muốn ngồi thì cứ nói với thầy, thầy sẽ đổi chỗ cho em." Sun Yingsha nhìn xuống chỗ cuối phòng học, nhìn thấy Wang Chuqin đang gác chân lên bàn ăn bữa sáng, sau đó nhìn phòng học chật kín người, nói rất hợp lý: "Không sao đâu thầy, em ngồi chỗ đó được mà, đổi chỗ làm phiền các bạn khác." Thầy giáo gật đầu, liên tục bảo cô nếu bị bắt nạt thì phải nói với giáo viên, sau đó yêu cầu cô xuống chỗ ngồi.

Lúc đầu, Wang Chuqin nghĩ rằng Sun Yingsha là một học sinh chuyển trường buồn tẻ, hiền lành và chắc chắn sẽ không chọc tức anh ta.
Không ngờ Tôn Dĩnh Sa lại đi đến hàng cuối cùng, giật chiếc cặp mà Vương Sở Khâm đặt trên ghế bên cạnh rồi ném lên bàn của anh, cô lấy ghế ra ngồi xuống như không có ai xung quanh, lấy sách ra đọc.

Vương Sở Khâm đang chống chân lên bàn thì bất ngờ bị cặp đập vào người, nhăn mặt đau đớn, đang định quay sang mắng người, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị chặn lại: "Xin lỗi, bạn cùng lớp, mịn thấy cặp sách của cậu ở đó, mình ngồi lên ghế và không để ý đến chân bạn vẫn trên bàn, mình xin lỗi vì đã ném cặp nhé, mình sẽ mua cho cậu một lon Coca sau giờ học." Sun Yingsha ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt sáng, nhìn vào mắt Wang Chuqin, nghiêm túc xin lỗi và nói sau đó đưa tay ra nắm lấy tay Vương Sở Khâm.

Wang Chuqin nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Sun Yingsha và sửng sốt. Khuôn mặt mũm mĩm của cô gái đỏ bừng và đôi mắt nho sáng ngời, chân thành và quan tâm. Đây là lần đầu tiên trong đời Wang Chuqin cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Ở nhà anh ấy đều được coi như không khí, một cặp đôi không có tình yêu làm sao có thể chăm sóc, quan tâm đến "pha lê tình yêu" của mình.

Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào, Vương Sở Khâm trong tiềm thức run lên, có lẽ vì Tôn Dĩnh Sa đứng ở ngoài quá lâu nên lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô rất lạnh, khi vuốt nhẹ, anh cảm nhận được cái lạnh của trận tuyết đầu mùa.
Cái chạm lạnh lùng khiến Wang Chuqin lập tức rời khỏi tầm mắt của Sun Yingsha, quên mất mình đang định mắng cô, rút ​​tay đang bị giữ ra, giả vờ bình tĩnh ném cặp sách vào hộc bàn, tránh ánh mắt rạng rỡ của Sun Yingsha. Nói: "Cứ...giả vờ bất cẩn và lấy một cặp kính đi, những người không biết sẽ nghĩ cậu bị mù đấy, lần sau hãy cẩn thận, cậu không cần mua Coca cho mình đâu."

Lưu Đinh Thạc nghe được phía sau náo động, đang định kéo Vương Sở Khâm ngăn cản anh bắt nạt bạn nữ cùng lớp, nhưng sau đó lại nghe thấy Vương Sở Khâm nói: "Lần sau cô cẩn thận.". Tôn Dĩnh Sa ở bên cạnh gật đầu, Lưu Đinh sợ hãi đến mức lập tức nở một nụ cười xấu xa, đẩy ghế về phía trước, sợ Vương Sở Khâm sẽ đá vào mông mình.

Wang Chuqin không biết Sun Yingsha có phải giả vờ hay không, nhưng mỗi lần nhớ lại ngày tuyết rơi đầu tiên đó, anh chỉ nhớ đến đôi mắt sáng của Sun Yingsha và cảm giác đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô ôm lấy mình.

May mắn thay, Sun Yingsha rất im lặng, ngoại trừ sự cố nhỏ ngày đầu tiên, cô ấy rất bình tĩnh, thậm chí còn giúp Wang Chuqin viết bài tập về nhà và nhắc nhở anh ấy đừng quên mang theo học phí.

Wang Chuqin nghĩ rằng ngồi cùng Sun Yingsha cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro