Chương 14->16
Chương 14
"Bởi vì cô thích tôi!"
Tần Vãn Thư lui lại ba bước, lớn như vậy, cho tới bây giờ không có mất mặt như thế. Tần Vãn Thư hít một hơi sâu, cực lực muốn điều chỉnh cảm xúc bản thân. Tần Vãn Thư không dám ngước lên nhìn Tả Khinh Hoan, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của Tả Khinh Hoan dán chặt vào mình. Tần Vãn Thư cảm thấy mặt mình hơi hơi nóng lên. Nàng lúng túng xoay người lại, đưa lưng về phía Tả Khinh Hoan, trong nháy mắt xoay hết người, vẫn thấy rõ ràng biểu hiện hết sức mờ ám của Tả Khinh Hoan.
“Tần Vãn Thư, cô thật làm cho tôi bất ngờ.”
Tả Khinh Hoan cười tự đắc dị thường sáng lạn. Tần Vãn Thư người như vậy có lẽ lần đầu tiên chủ động thân mật với người khác. Tuy chỉ vì đấu khí mà mất đi lý trí, nhưng ít nhất chứng minh tiềm thức Tần Vãn Thư không phải thật sự ghét mình. Điều này làm cho tâm lý bất an của Tả Khinh Hoan thoải mái hơn, cảm thấy được sau này còn có thể cùng Tần Vãn Thư tiếp tục qua lại. Điều đó khiến cho Tả Khinh Hoan trong lòng rất vui vẻ.
Tần Vãn Thư tiếp tục hít sâu vào, tránh cho bản thân bị Tả Khinh Hoan chọc giận. Thật ra không chỉ Tả Khinh Hoan ngoài ý muốn, Tần Vãn Thư cũng hết hồn. Nàng không biết vừa rồi chuyện xảy ra như thế nào, mình sao có thể làm loại chuyện này. Tần Vãn Thư luôn luôn tao nhã, bình tĩnh biến đi đâu rồi? Tần Vãn Thư liên tục làm động tác hít thở vài lần, nhắm mắt, ép buộc chính mình bình tĩnh lại. Khi Tần Vãn Thư mở mắt lần nữa, nàng đã khôi phục trạng thái như thường. Tần Vãn Thư cảm thấy đắc ý nhất là năng lực điều tiết cảm xúc của mình. Hơn nữa mình không lý do đấu không lại vợ bé, bằng không thể diện Tần đại tiểu thư để ở đâu.
Tả Khinh Hoan phát hiện lỗ tai ửng hồng của Tần Vãn Thư đã nhạt bớt. Tả Khinh Hoan biết Tần Vãn Thư đã điều tiết tốt cảm xúc làm cho nàng vô cùng bối rối. Cô gái này thật không đơn giản, Tả Khinh Hoan thầm nghĩ.
“Tả Khinh Hoan, tôi không thể không thừa nhận, cô so với trong tưởng tượng của tôi thú vị hơn nhiều.”
Tần Vãn Thư xoay người lại, cười như không cười nói với Tả Khinh Hoan, trạng thái bình tĩnh tự nhiên xem như chuyện vừa rồi không hề xảy ra .
Tả Khinh Hoan cảm thấy tâm lý của Tần Vãn Thư rất mạnh mẽ, nhanh như vậy có thể dùng biểu tình tao nhã bình tĩnh để trang bị cho bản thân. Nếu không phải vừa rồi Tần Vãn Thư chân chân chính chính không khống chế được bản thân, Tả Khinh Hoan cũng sẽ khen ngợi nàng vững vàng không thể phá vỡ.
“Cô thấy có thú vị thì tốt lắm, lúc nào cũng hoan nghênh cô khám phá. Thật ra cô cũng rất có ý tứ, tôi đối với việc tìm hiểu cô cũng hứng thú vô cùng. Nếu có thể làm cho nham thạch trào ra từ núi băng, đó nhất định là việc kì diệu nhất trên đời.”
Tả Khinh Hoan ái muội nói bóng gió. Nham thạch kia nhất định là nóng cháy như lửa, Tả Khinh Hoan nghĩ đến đây liền cảm thấy trái tim mình hưng phấn run rẩy, được rồi, Tả Khinh Hoan cảm thấy được bản thân nhất định có đủ tiềm chất biến thái.
Tần Vãn Thư sắc mặt cứng đờ, nhưng chỉ chợt lóe lên trong chốt lát, lịch sự cười lạnh, trong lòng thầm mắng Tả Khinh Hoan không biết xấu hổ. Tần Vãn Thư sâu sắc cảm giác mình là vợ lớn nhưng ở trước mặt “vợ bé” cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Nàng biết mình là vợ chính thức của Hàn Sĩ Bân, lại ngại ngùng không thể nói ra những lời hạ lưu như vợ bé kia. Quan trọng hơn cô gái trước mặt thật sự là tùy tiện mà bạc đức, không e dè kiêng nể gì.
“Tả Khinh Hoan, cô dựa vào cái gì có thể không sợ hãi như vậy?”
Tần Vãn Thư nheo mắt hỏi, phải biết rằng biểu hiện Tần Vãn Thư cũng không vô hại như trước.
“Bởi vì cô thích tôi.”
Tả Khinh Hoan tuyệt đối là nói bừa. Tuy nàng cảm giác Tần Vãn Thư không ghét mình, nhưng mà cùng với thích còn “xa tận chân trời” đi. Nàng nói vậy chỉ vì muốn thăm dò phản ứng của Tần Vãn Thư, nhất định là rất thú vị.
Khuôn mặt của Tần Vãn Thư nhăn lại, nàng đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng là chưa thấy qua “siêu cấp tự kỷ” giống Tả Khinh Hoan, mặt rất dày!
“Cô vừa mới hôn tôi đúng không? Đó không tính là thích sao?”
Tả Khinh Hoan giống như một thiếu nữ ngây thơ, ra vẻ khờ dại hỏi lại. Kỹ thuật biểu diễn khoa trương phối hợp một chút biểu tình ngượng ngùng khiến tất cả mọi chuyện vô lý vừa xảy ra trở nên giống như lẽ thường. Tả Khinh Hoan nhanh chóng chuyển đề tài về nụ hôn lúc trước, nàng cảm thấy chuyện xảy ra thật là khéo, không sợ sau này không thể quang minh chính đại quấn quít lấy Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư không thể cười nổi, nàng có cảm giác như “chịu đấm ăn xôi”, có khổ mà không chỗ nói, thật sự là hối hận đến chết. Tần Vãn Thư cảm thấy nếu trên thế giới có thuốc hối hận thì tốt lắm, nàng nhất định sẽ không cho loại chuyện này xảy ra lần nữa, nghe đến những lời “thay trắng đổi đen” của Tả Khinh Hoan, trong lòng đã nghĩ muốn bóp chết cô ta.
Tần Vãn Thư nhìn Tả Khinh Hoan, không giận mà cười lại. Nụ cười kia khiến cho Tả Khinh Hoan trong lòng hơi sợ hãi, quả nhiên cọp cái vẫn là cọp, không thể xem là mèo bệnh.
“Cô không thích tôi không sao cả, tôi thích cô là được.” Tả Khinh Hoan còn thật sự nói ra. Nàng có ưu điểm, chính là hiểu được dừng lại đúng lúc.
Tần Vãn Thư thấy biểu hiện nghiêm túc của Tả Khinh Hoan, làm cho người ta đoán không được là thật hay giả, nhưng mình cũng không quan tâm vấn đề này lắm, chẳng qua Tần Vãn Thư cảm thấy được mình ở trong này nghe Tả Khinh Hoan nói bậy, thật sự là ngu xuẩn.
“Thời gian không còn sớm, tôi cần phải về nhà.” Tuy Tần Vãn Thư trong lòng thật không thư thản, nhưng vẫn rất có lễ phép tạm biệt Tả Khinh Hoan.
“Sau này tôi có thể gặp lại cô không?”
Tả Khinh Hoan hỏi. Khi nhìn thấy Tần Vãn Thư có vẻ lãnh đạm, trong lòng có chút thấp thỏm, cô ấy chưa chắc muốn gặp lại mình.
“Tôi cho rằng không cần gặp lại.” Tần Vãn Thư liếc Tả Khinh Hoan một cái, lãnh đạm nói.
“Làm bạn bè bình thường cũng không được sao?”
Tả Khinh Hoan hỏi, không khỏi hạ thấp thái độ, rõ ràng mình là người xem trọng tự tôn như vậy, trên người Tần Vãn Thư thật là có một ma lực.
“Sẽ nói sau.”
Tần Vãn Thư không nhìn Tả Khinh Hoan, chỉ thản nhiên nói, nói xong, liền rời khỏi chỗ ở của Tả Khinh Hoan. Nàng tâm tình không tốt lắm, hôm nay tới chơi nhưng dự định muốn làm đã hoàn toàn khác nhau, quan trọng nhất, giờ phút này nàng bực bản thân tu luyện chưa đủ, hơn nữa tức giận đối với Tả Khinh Hoan còn chưa tiêu tan.
Tả Khinh Hoan dựa vào cửa, nhìn xe của Tần Vãn Thư biến mất khỏi tầm nhìn của mình, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bã, có lẽ mình không nên kết giao với người như cô ấy, cả hai không thuộc về cùng một thế giới.
------------------------------------------------------------------------------------------
“Tần đại tiểu thư, sao vậy?”
Thi Vân Dạng lay động ly rượu đỏ trong tay, tò mò hỏi, luôn vui buồn không lộ như Tần Vãn Thư trên mặt tuy không có khác thường, nhưng uống rượu giải sầu không phải phong cách của cô ấy, trừ khi tâm tình không tốt. Nàng cùng Tần Vãn Thư quen biết hơn 20 năm, số lần thấy được Tần Vãn Thư nổi giận có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Đột nhiên cảm thấy mình tu tâm dưỡng tánh còn chưa đủ, hôm nay tự nhiên bị người ta chọc giận.” Còn làm ra chuyện nực cười, nghĩ đến, Tần Vãn Thư vẫn còn buồn bực.
“Tôi có điều tò mò ai có thể chọc giận cậu nha?”
Trong giới thượng lưu, Tần Vãn Thư được mọi người công nhận có tu dưỡng tốt nhất, cư xử tao nhã nhất, là nhân vật điển hình của xã hội thượng lưu, cũng là mẫu mực của mình. Tu dưỡng của Tần Vãn Thư, mình không nghi ngờ, người có thể khiến cô ấy nổi giận tuyệt đối là người cực kì lợi hại.
Tần Vãn Thư không có trả lời, chỉ tiếp tục lặng lẽ uống rượu, nàng cũng không dự định để cho Thi Vân Dạng biết được Tả Khinh Hoan, dù sao chuyện ngoại tình của Hàn Sĩ Bân cũng là chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu tất nhiên không để cho người khác biết, mặc dù đó là Thi Vân Dạng bạn thân với mình cũng không được.
Tần Vãn Thư làm cho rất nhiều phụ nữ đứng bên cạnh nàng chìm lỉm, nhưng không bao gồm Thi Vân Dạng vì cô ấy cũng là siêu cấp mỹ nữ.
Thi Vân Dạng thấy Tần Vãn Thư không muốn nói, liền từ bỏ không hỏi nữa.
“Tôi có bí mật nói cho cậu nghe.” Thi Vân Dạng nói sang chuyện khác.
“Uh?” Tính hiếu kỳ của Tần Vãn Thư không lớn, nhưng lúc người khác muốn lộ ra bí mật, tất nhiên cũng phải tỏ vẻ một chút tò mò, để không dập tắt hứng thú của người ta.
“Tôi phát sinh tình một đêm với một cô gái, phát hiện cảm giác cũng không tệ.”
Thi Vân Dạng nhớ tới cô gái kia, khóe miệng liền nhếch lên, cô ta thoạt nhìn thật phóng đãng, thế nhưng khóc như thiếu nữ mất đi sự trong trắng, nghĩ đến liền cảm thấy thú vị. Tuy lần đầu phát sinh quan hệ với phụ nữ, cảm giác lại đặc biệt tốt.
Tần Vãn Thư hơi ngạc nhiên, nàng biết rõ Thi Vân Dạng tuy thích tình một đêm, nhưng trước kia không cùng phụ nữ, cô ấy đổi tính khi nào nhỉ? Không biết vì sao, giờ phút này Tần Vãn Thư bất chợt nhớ tới chính mình làm chuyện hoang đường, nghĩ đến Tả Khinh Hoan quyến rũ mình, trong lòng có chút kích động.
Chương 15
Thi Vân Dạng không chú ý tới thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt Tần Vãn Thư, khóe miệng cười càng lúc càng nhiều, bởi vì sự tình thật là rất trùng hợp.
“Cậu biết cô ta ở trên giường gọi tên người nào không?”Thi Vân Dạng cười xấu xa.
“Là ai?” Tần Vãn Thư không chút để ý hỏi, nghe giọng điệu của Thi Vân Dạng, hẳn là người quen trong vòng xã giao, hơn nữa là người khiến kẻ khác không ngờ tới.
“Nghiêm Nhược Vấn, cô gái kia ở trên giường đem tôi trở thành Nghiêm Nhược Vấn, hơn nữa tôi ngoài ý muốn nhìn thấy hình của Nghiêm Nhược Vấn ở di động của cô ấy. Ảnh chụp đó rõ ràng là chụp rất gần, theo tôi phỏng đoán, bọn họ nhất định có vấn đề, chậc chậc, Nghiêm Nhược Vấn thật sự là làm cho kẻ khác “ngả mũi cúi chào”. Cô ta vậy mà cũng nuôi bồ nhí, mặc dù bản thân là phụ nữ đã có chồng, so ra còn cao tay hơn tôi. Quả nhiên là càng đạo mạo trang nghiêm càng không thể xem nhẹ, nói cho cùng vẫn là không nén được cô đơn hiu quạnh…”
Nghiêm Nhược Vấn là một phụ nữ đặc biệt, không phải đại tiểu thư trong giới thượng lưu, chồng là đại thiếu gia Tiền gia, Tiền Thiếu Văn. Tiền gia cũng là gia đình giàu có, đáng tiếc Tiền Thiếu Văn lại là cái “siêu sắc thuốc”(ý nói uống thuốc quanh năm suốt tháng), thân thể không tốt, cũng không quản lý việc làm ăn của gia tộc. Nghiêm Nhược Vấn gả cho Tiền Thiếu Văn trong ngắn ngủi vài năm liền dọn dẹp sạch sẽ từ trên xuống dưới quan hệ phức tạp của Tiền gia, độc tài đại quyền, giải quyết thỏa đáng một đống trở ngại lớn của tập đoàn Tiền thị. Nghiêm Nhược Vấn nếu không có bản lĩnh sẽ không làm được. Nhưng nếu vụ bê bối này lọt ra, đối với Nghiêm Nhược Vấn thật sự là trí mạng, chớ trách Thi Vân Dạng vui vẻ như thế, cô ấy từng bị Nghiêm Nhược Vấn nẫng tay trên một vụ làm ăn.
Tần Vãn Thư nghe xong, quả nhiên có chút kinh ngạc, nàng cùng Nghiêm Nhược Vấn từng hợp tác vài lần. Nghiêm Nhược Vấn là người khiến cho kẻ khác khắc sâu ấn tượng, đối nhân xử thế cẩn thận chặt chẽ, chẳng qua người như vậy cũng bắt chước đại tiểu thư - quý công tử ăn chơi phù phiếm, không khỏi rất đáng tiếc. Việc này nếu phát sinh ở trên người đại tiểu thư “tiếng xấu đồn xa” như Thi Vân Dạng thì chỉ cung cấp cho xã hội thượng lưu thêm đề tài bàn luận, nhưng xảy ra ở Nghiêm Nhược Vấn không có gia thế nhờ dựa vào chồng nâng đỡ mà nói, cũng thật trí mạng.
“Cô bé lọ lem Nghiêm Nhược Vấn cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả đổi đời leo lên cao, tôi chỉ cần xuất một chiêu liền đem cô ta hiện nguyên hình…”
Giờ phút này Nghiêm Nhược Vấn giống như ở trong nước vùng vẫy thật lâu, vất vả trèo lên tới bờ, nhưng mình chỉ cần đá một cước có thể làm cho cô ta tiếp tục ngã xuống nước lần nữa.
“Đừng lấy chuyện này ra đùa.”
Tần Vãn Thư vì Nghiêm Nhược Vấn nói một câu, không phải tất cả mọi người có thể giống mình cùng Thi Vân Dạng, trời sinh ngậm khóa vàng đại tiểu thư, vả lại quyền thế cũng không phải dùng để hà hiếp người khác. Tần Vãn Thư rất hiểu Thi Vân Dạng, cô ấy một khi muốn chọc phá kẻ khác sẽ chẳng phân biệt nặng nhẹ.
“Cậu đối với cô ta rất tốt nha, vì cô ta mà quan tâm.” Thi Vân Dạng có phần bất ngờ nói.
“Không kể ý được không, là cảm thấy đáng tiếc, cùng là phụ nữ không cần thiết làm khó nhau.” Tần Vãn Thư lạnh nhạt nói.
“Cô ta hẳn là sẽ không yếu đuối như vậy đâu, bị gièm pha đả đảo, tôi còn thật chờ mong biểu hiện của cô ta đây, cô ta là cỏ dại, thường thường có thể trong chỗ chết tìm ra đường sống, đừng quên lần trước, ở tình thế bất lợi như vậy, còn có thể đoạt được hợp đồng từ trên tay tôi!” Khó được cơ hội hiếm có, không đùa giỡn rất đáng tiếc.
Điều này cũng đúng, Tần Vãn Thư cũng hiểu được Nghiêm Nhược Vấn là người không phải dễ dàng bị đánh bại, cô gái đó sở hữu sức bền mà không phải người phụ nữ thông thường nào cũng có được. Tần Vãn Thư biết Thi Vân Dạng thật ra cũng không để tâm chuyện trước đây bị Nghiêm Nhược Vấn phỗng tay trên, chẳng qua mình quá hiểu rõ tính nết “lo sợ thiên hạ thái bình” của Thi Vân Dạng, sẽ không buông tha cơ hội xem trò hay lần này.
“Vậy tùy cậu đi, bất quá, đừng đùa quá trớn.” Tần Vãn Thư nhắc nhở.
“Tôi không phải người không biết phân biệt tốt xấu.” Thi Vân Dạng khinh thường bĩu môi, tuy nàng thích giở trò quấy rối, nhưng không dùng những thủ đoạn hèn hạ vô sỉ.
“Khi nào thì mới xuất hiện người có thể trị cậu?!”
Tần Vãn Thư lắc đầu, Thi Vân Dạng chính là khiếm khuyết dạy dỗ, cùng với Tần Đằng – em ruột của mình là một loại người, cả hai đều là vô lại.
Thi Vân Dạng không cho là đúng nhăn mặt, sau đó nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vãn Thư bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, liền lấy khuỷu tay dùng tư thế cực kỳ mờ ám đụng một chút.
“Tôi bỗng nhiên cảm thấy chúng ta hợp thành một đôi không tệ nha, trước kia sao tôi lại không nghĩ tới, uổng phí cậu cho Hàn Sĩ Bân.” Thi Vân Dạng trêu đùa nói, nàng đùa giỡn thường không có chừng mực.
Tần Vãn Thư cảm giác từng đợt ớn lạnh từ sau lưng truyền đến, chán ghét tránh né hành động mờ ám của Thi Vân Dạng. Nàng cảm giác những chỗ bị Thi Vân Dạng đụng giống bị sâu róm bò qua, làm cho người ta lập tức muốn vùng vẫy trốn thoát, còn hơn Tả Khinh Hoan - người tự nhận tùy tiện bạc đức, cô gái trước mặt nàng vốn không có khái niệm đạo đức.
Lúc mình vừa vào nhà trẻ, “Thi papa” vì lo lắng con gái rượu nên đã bắt lấy tay của mình, vẻ mặt tha thiết khẩn cầu mình để tâm chú ý cùng giáo hóa Thi Vân Dạng từ nhỏ nghịch ngợm. Tần Vãn Thư cực kì không tình nguyện đáp ứng, không nghĩ tới bị Thi Vân Dạng bám lấy, một lần bám chính là hơn 20 năm, bằng không dựa vào tính tình của Tần Vãn Thư nhất định không kết bạn cùng Thi Vân Dạng.
“Hey, đại tiểu thư đây nói cho cùng cũng là người cực kì xinh đẹp, cậu có cái gì thiệt thòi, tôi còn chưa chê cậu máu lạnh không thú vị!”
Thi Vân Dạng nhăn mặt, nghĩ lại mình hào hoa phong nhã như vậy, đạo đức so với Tần đại tiểu thư kém một chút, nhưng cũng là trong muôn người mới chọn ra được một mỹ nhân, Tần đại tiểu thư không nể mặt chút nào.
“Gần gũi cậu, sẽ giảm thọ mất, hơn nữa tôi không có sở thích này.”
Tần Vãn Thư thản nhiên nói, những người dám đụng vào Thi đại tiểu thư đều bị cô ta dằn vặt gần chết, Tần Vãn Thư cực kỳ không thích những cô gái từ nhỏ chỉ biết làm khổ người khác.
“Đó là hiển nhiên, tôi tốt đẹp như vậy không phải ai cũng có thể chạm vào.”
Trình độ tự kỷ của Thi Vân Dạng rất tốt, nàng hoàn toàn không đem những lời nói giỡn vừa rồi để ở trong lòng. Hiện tại cơ hội đùa giỡn người khác đang chờ nàng, nghĩ đến phản ứng Nghiêm Nhược Vấn, Thi Vân Dạng rất hưng phấn, còn cô gái giống hồ ly tinh kia, phong thái quyến rũ lại có nội tâm ngây thơ cũng gây sự hứng thú của nàng.
Tần Vãn Thư bây giờ tâm tình uống rượu cũng không có, thấy Thi Vân Dạng gọi điện thoại đến các tòa soạn báo, nàng cũng không tham dự vào mấy trò đùa của Thi Vân Dạng, sớm đã rời khỏi quán bar.
------------------------------------------------------------------------------------------
“Hôm nay không đi ra ngoài chơi sao?”
Bình thường đều là Lý Hâm hẹn Tả Khinh Hoan lang thang ở các quán bar, nhưng hôm nay Tả Khinh Hoan tâm tình thật nặng nề, nàng tưởng tượng đến lúc Tần Vãn Thư nói sau này không cần gặp lại vẻ mặt lạnh lùng, tâm tình liền xuống thấp.
“Tiểu Hoan, làm sao bây giờ…”
Tả Khinh Hoan nghe được âm thanh nghẹn ngào của Lý Hâm, tuy cũng không phải lần đầu tiên thấy Lý Hâm khóc, nhưng tình trạng bất lực lúc này so với lúc trước yêu mà không thể chiếm được, hoàn cảnh cực kì khác nhau.
“Mình lập tức đến ngay, cậu ở nhà chờ mình.” Tả Khinh Hoan lập tức lái xe đến nhà Lý Hâm.
Nàng vừa bước vào cửa đã bị dọa nhảy dựng, nhà cửa chính tề sạch sẽ một cách bất thường. Nền nhà sáng bóng như gương, rất giống nhà của người sạch sẽ quá mức, trên bàn bày vài món ăn không biết làm bao lâu, xem ra tình huống so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lý Hâm tâm tình không tốt sẽ dốc sức làm việc nhà, căn cứ trình độ tâm tình không tốt, số lần làm việc nhà cũng sẽ khác nhau. Đừng nhìn Lý Hâm lớn lên bè ngoài cám dỗ mê hoặc người khác, phong cách bình thường cũng phóng khoáng, nhưng mà nội tâm đặc biệt truyền thống, truyền thống đến nỗi làm cho Tả Khinh Hoan thấy khó mà tưởng tượng được.
“Cậu sao rồi?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng đẩy Lý Hâm đang ngồi ngơ ngẩn trong phòng khách, có chút lo lắng hỏi.
“Mình uống rượu, tỉnh lại mới phát hiện nằm ở trên giường với một cô gái khác, làm sao bây giờ, mình lo sợ cô ấy sẽ ghét bỏ mình…” Lý hâm bắt lấy tay của Tả Khinh Hoan, nước mắt từng giọt rớt xuống.
“Đây không phải là chuyện lớn, xã hội bây giờ tình một đêm so với ăn bữa cơm còn đơn giản hơn, đừng quá để ý. Cậu cùng lắm chỉ là người tình bên ngoài của cô ta, cô ta bản thân cũng có chồng, đối với cậu lại không giữ thân mình, cậu cũng không nên vì cô ta hy sinh.”
Tả Khinh Hoan cảm thấy Lý Hâm rất ngốc, nói thật ra, nếu không phải rất cô đơn, cô gái nào lại muốn hằng đêm tìm say ở quán bar. Lý Hâm miệng tuy nói được phóng đãng, nhưng cho tới bây giờ sẽ không phải tuýp hành động, cô gái này chỉ cần nhìn thấy Nghiêm Nhược Vấn đều đỏ mặt. Thật ra vẻ ngoài quyến rũ lừa tình, nhưng bên trong cất giấu trái tim so với ai khác đều rất thơ ngây.
Bởi vì quá yêu người kia, yêu mà không thể có được, đau đớn cùng cô đơn, mới có thể lựa chọn phóng túng bản thân một lần. Nếu Nghiêm Nhược Vấn đáp lại một ít tình ý của Lý Hâm, cậu ấy sẽ đàng hoàng chờ đợi ở nhà. Vào thời gian Lý Hâm mới làm người tình của Nghiêm Nhược Vấn, thật sự là không đi đâu hết, mỗi ngày ngây ngốc ở nhà đợi Nghiêm Nhược Vấn, thật so với đàn bà cổ đại còn cam chịu an phận hơn nhiều. Nhưng người kia bình thường mười ngày nửa tháng đợi đều không đến, chờ đợi vô tận cùng cô đơn như vậy, Lý Hâm rốt cuộc chịu không được, mới có thể thường xuyên đến quán bar chơi bời, đi tìm Tả Khinh Hoan tâm sự, nhưng mà cho tới bây giờ không xảy ra chuyện gì, duy độc có lần này.
Nhìn thấy Lý Hâm như vậy, Tả Khinh Hoan trong lòng cũng rất khó chịu, Tả Khinh Hoan cảm thấy được mình tuyệt đối sẽ không giống Lý Hâm yêu một người yêu đến mất đi tự trọng, bởi vì như vậy thật sự rất ngốc nghếch, cho nên tốt nhất là không động đến tình yêu.
Chương 16
Lý Hâm – hồ ly si tình đáng thương
“Cậu nói, cô ấy sẽ để ý sao?” Lý Hâm khi hỏi ra vấn đề này, tâm tình lo lắng không yên, như hy vọng đáp án là khẳng định, rồi lại sợ hãi đáp án là khẳng định.
Thật ra, Tả Khinh Hoan cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn sẽ không để ý chuyện này. Nàng chỉ từ xa thấy qua Nghiêm Nhược Vấn, khi đó, Tả Khinh Hoan liền cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn là người lý trí, người như vậy sẽ không thiên về tình yêu. Lý Hâm đối với cô ta mà nói có lẽ chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao. Nhưng lúc này Tả Khinh Hoan không muốn nói ra những lời đả kích Lý Hâm, cậu ấy đã đủ thương tâm. Có đôi khi, Tả Khinh Hoan cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn rất tàn nhẫn với Lý Hâm, không thương thì không cần giữ Lý Hâm lại, điều này sẽ làm Lý Hâm đời đời kiếp kiếp không quay đầu lại được. Loại người như Lý Hâm, tuy vẻ mặt lã lơi, nhưng nhất định cả đời khổ sở vì tình.
“Có lẽ.” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Hâm an ủi nói.
“Có lẽ sẽ không, cô ấy tuy nói mình phải an phận một chút, nhưng đó là vì cô ấy sợ mình gây ra phiền toái mà thôi.”
Lý Hâm tự giễu, nàng thấy được bản thân thật đáng thương, nhưng phàm là người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lý Hâm cảm thấy bản thân không biết tự trọng.
Tả Khinh Hoan trong lòng thở dài, tất cả đạo lý Lý Hâm trong lòng đều hiểu, nhưng cậu ấy không thể vượt qua mê chướng của bản thân, người ngoài nhiều lời cũng vô dụng.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tim mình nhảy lên, mặt trở nên đỏ bừng, mình biết là xong đời rồi. Cô ấy có tất cả nhân tố mình thích, có diện mạo mình thích, ánh mắt khôn khéo, đôi môi mỏng bạc tình mà tinh xảo. Cô ấy không thích cười, lâu như vậy, mình thấy cô ấy cười rộ lên không vượt quá ba lần, ánh mắt vĩnh viễn đều có chút lạnh lùng, có vẻ mạnh mẽ, lại có vẻ kiên quyết, một khi muốn làm cái gì nhất định phải làm đến nơi, tính tình hiếu thắng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng yếu thế. Mình vẫn hy vọng có người có thể chinh phục được mình, cô ấy hoàn toàn hợp tiêu chuẩn, dễ dàng chiếm được trái tim của mình…” Lý Hâm hồi tưởng cảnh tượng lần đầu gặp Nghiêm Nhược Vấn, một khắc đó, nàng cảm thấy Nghiêm Nhược Vấn là thượng đế vì mình mà tạo ra người phụ nữ này.
Quả thật đây bất quá là cách bộc lộ cảm xúc của Lý Hâm, Tả Khinh Hoan hiểu cho nên chỉ lẳng lặng lắng nghe, Lý Hâm trút hết ra, cảm xúc sẽ chậm rãi ổn định lại.
Khi Lý Hâm nói về Nghiêm Nhược Vấn, ánh mắt tỏa sáng rạng rỡ, Tả Khinh Hoan cảm thấy Lý Hâm hết thuốc chữa rồi. Nghiêm Nhược Vấn tính cách tuy cũng được tính là độc đáo, nhưng diện mạo chỉ tính trung bình, kém xa so với vẻ xinh đẹp của Tần Vãn Thư, quan trọng nhất là trên người Tần Vãn Thư có khí chất đặc biệt khiến Tả Khinh Hoan an tâm, cái loại tự tin, dịu dàng, quan tâm, nhàn nhã, xử sự bình tĩnh này đều là những nhân tố mà Tả Khinh Hoan ái mộ, Nghiêm Nhược Vấn không có chỗ nào để Tả Khinh Hoan yêu thích cả. Trực giác cho nàng biết Nghiêm Nhược Vấn cùng mình nhất định có tính cách tương tự, trong lòng tự tin không ít, đều là người cố gắng muốn thay đổi xuất thân của bản thân, muốn thay đổi hiện tại, ngụy trang tiếp tục tồn tại, nhìn như kiên cường, nhưng nội tâm rất mâu thuẫn, cũng sẽ có một mặt yếu đuối không muốn người khác biết, chẳng qua Nghiêm Nhược Vấn so với mình lý trí hơn nhiều, muốn đạt đến nhiều danh lợi. Tả Khinh Hoan vẫn luôn chán ghét bản thân, cho nên đối với Nghiêm Nhược Vấn càng không có cảm tình.
Lý Hâm một mực nói, nói gần ba tiếng đồng hồ, trong lời nói toàn bộ đều là Nghiêm Nhược Vấn, yêu mãnh liệt như vậy, nhưng nghe Lý Hâm miêu tả, Tả Khinh Hoan cảm giác mặc dù Lý Hâm nặng tình, Nghiêm Nhược Vấn đổi lại lạnh nhạt, nhưng mà Chu Du đánh Hoàng Cái ( một điển tích trong Tam Quốc chí), một người nguyện đánh, một người nguyện theo, người ngoài có năng lực nói cái gì nữa đây?
Lý Hâm cảm xúc rốt cuộc ổn định, đã ngủ, Tả Khinh Hoan giúp Lý Hâm cẩn thận đắp chăn, sau đó rời khỏi nhà của Lý Hâm, trên đường lái xe Tả Khinh Hoan trong lòng thật nặng nề. Không thể nghi ngờ, trong mắt Tả Khinh Hoan, Lý Hâm tuyệt đối là cô gái ngu ngốc, nhưng lại có chút vì cậu ấy mà đau lòng. Lý Hâm làm cho nàng nhớ tới một người phụ nữ mà nàng không muốn nhớ lại. Người phụ nữ kia so với Lý Hâm còn muốn ngốc hơn, cả đời đều theo đuổi tình yêu hư vô mờ ảo, lòng của người phụ nữ đó bị tình yêu chiếm cứ toàn bộ, đến mức con gái cũng không quan trọng, nghĩ đến, Tả Khinh Hoan cảm thấy đàn bà như vậy đúng là dại dột muốn chết.
Tả Khinh Hoan lái xe đến một khu phố cũ kỹ bẩn thỉu, nhanh đã tới đường hầm quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nàng thắng lại, quay đầu xe trở về con đường ban đầu, chạy đến quán bar cùng Lý Hâm thường xuyên gặp mặt, gọi rất nhiều rượu. Tả Khinh Hoan còn đem vài loại rượu pha lẫn với nhau, nàng cũng biết pha rượu, vì trước đây từng làm việc ở quán bar, dường như nàng từng làm qua rất nhiều công việc, cho nên cái gì đều biết một chút. Thật ra Tả Khinh Hoan không thích uống rượu, nhưng khi nhìn thấy màu sắc mê người của rượu, Tả Khinh Hoan không thể khống chế một hơi uống cạn, uống nhiều loại rượu trộn lẫn như vậy càng say nhanh hơn, tửu lượng của nàng tốt lắm, nhưng liên tục vài ly, đã muốn có năm phần men say.
“Người đẹp, cùng nhau uống được không?” Không hề ít đàn ông tiến tới nàng tỏ vẻ ân cần.
“Tôi có hẹn với bạn, cô ấy sắp đến.”
Tả Khinh Hoan thoái thác nói, nàng so với Lý Hâm càng hiểu được giữ gìn bản thân, tuy nói nàng không giữ mình vì người yêu như Lý Hâm, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép tình một đêm xảy ra với mình.
Lúc này điện thoại của Hàn Sĩ Bân gọi đến, Tả Khinh Hoan một chút cũng không thích nhận điện thoại của hắn, nên đã tắt di động, bỗng nhiên nhớ tới một cái cái điện thoại khác, trong đó có số của Tần Vãn Thư, nghĩ đến cô ấy, Tả Khinh Hoan liền không hề nghĩ ngợi ấn nút gọi.
Tần Vãn Thư về đến nhà, mới vừa thoải mái thư thản tắm rửa đi ra, nghĩ đến phiền muộn hôm nay, chuẩn bị ngủ một giấc, thì thấy số Tả Khinh Hoan gọi lại. Tần Vãn Thư không muốn quan tâm, nhưng thấy điện thoại vẫn vang, có chút không vui trả lời điện thoại.
“Tần Vãn Thư, cô muốn ra uống rượu hay không? Tôi pha rượu uống tốt lắm, uống tốt lắm, tôi đã uống thật nhiều…” Tả Khinh Hoan có chút ngà ngà hỏi, có được năm phần say này, Tả Khinh Hoan mới dám gọi Tần Vãn Thư.
Tần Vãn Thư xem đồng hồ, đã gần một giờ sáng, cô gái kia còn uống rượu ở quán bar, còn có chút men say. Nghe được âm thanh cãi nhau huyên náo từ đầu dây bên kia truyền đến, Tần Vãn Thư hơi nhíu mày, cô gái này thật không có chừng mực, nhưng ngẫm lại Tả Khinh Hoan làm tình phụ, lại không phải phụ nữ đàng hoàng, say sưa ở quán bar cũng không có gì không đúng.
“Không đi, tôi không thích những chỗ đó.”
Tần Vãn Thư cự tuyệt, tình phụ lúc này phải gọi điện thoại cho tình nhân Hàn Sĩ Bân, không phải gọi cho vợ của hắn là mình. Thật ra Tần Vãn Thư rất nhiều lúc cũng không hợp lý, nàng ngay từ đầu đối xử Tả Khinh Hoan quá tốt, xác thực là cực kì hiếm thấy.
“Tần Vãn Thư, cô thật sự là đại tiểu thư cao quí, cũng đúng, cô là chướng mắt loại người hèn kém chúng tôi, ha ha, Tả Khinh Hoan mẹ nó có bệnh, nghĩ Tần Vãn Thư cùng kẻ có tiền bình thường sẽ khác nhau…” Tả Khinh Hoan tự giễu nói.
Tần Vãn Thư nhíu mày càng chặt, nàng cực kì không thích giọng điệu của Tả Khinh Hoan, rõ ràng là Tả Khinh Hoan kiếm chuyện trước, đầu tiên thân phận cô ta bây giờ là người tình của chồng mình không nói, hơn nữa trước kia trêu chọc tới mình, hiện tại mình có thể khách sáo cùng cô ta nói chuyện đã lịch sự rồi, bị Tả Khinh Hoan vừa nói ngược lại giống như mình mới là người có lỗi.
Tần Vãn Thư muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nghe đầu dây bên kia đã cúp máy, Tần Vãn Thư tự nhủ, không cần quan tâm cô gái kia, cô ta cùng mình không hề “dây mơ rễ má”, mặc dù có cũng là quan hệ đối địch mà thôi, nhưng tưởng tượng cô gái đẹp trẻ trung như vậy đến khuya còn ở quán bar, lại uống say mèm, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được.
Tần Vãn Thư không muốn cho lắm từ giường đứng lên, thay một bộ quần áo chuẩn bị ra ngoài, nàng trong lòng muốn chửi đổng, vì được dạy dỗ tốt nên cố gắng nhịn xuống, sau đó gọi điện thoại cho Tả Khinh Hoan.
Tả Khinh Hoan cảm thấy bản thân quả nhiên làm chuyện ngu ngốc, mình cùng Tần Vãn Thư không thân chẳng quen, lại có quan hệ xấu hổ như vậy, dựa vào cái gì Tần Vãn Thư phải lo lắng cho mình đây? Tả Khinh Hoan uống rượu càng lúc càng liều mạng, tuy nàng cảm giác bản thân đã có bảy phần say nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh. Nhìn thấy Tần Vãn Thư gọi lại cho mình, trong lòng nhảy lên một chút, khẩn trương nghe điện thoại.
Tần Vãn Thư không có lập tức nói chuyện làm cho Tả Khinh Hoan trong lòng càng thêm khẩn trương.
“Cô ở đâu?”
Tần Vãn Thư giọng điệu vẫn là trước sau như một nhẹ nhàng, nàng tuy cảm thấy trong lòng không tình nguyện, nhưng đã quyết định làm chuyện gì sẽ không để đối phương có cảm giác bị chậm trễ. Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Thư chán ghét bản thân, phải biết rằng Tần Vãn Thư giờ phút này tức muốn ói máu, hơn nửa đêm còn muốn quan tâm “vợ bé” có thể cắm sừng chồng mình hay không,Tần Vãn Thư cảm thấy bản thân lương thiện tới nỗi có thể làm thánh mẫu.
Tả Khinh Hoan cảm thấy Tần Vãn Thư quả thật không phải người bình thường, thật sự chuẩn bị đến đón mình sao? Hơn nữa nghe giọng điệu của cô ấy, không giống như giận dữ, nghĩ đến đây, tâm tình của nàng đột nhiên trở nên sáng sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro