Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2 . Tại sao?

___Một điều lưu ý nhỏ !

"ABC" là suy nghĩ
_ABC_ là nói chuyện

___Hết rồi:3

















"Ah..chẳng ai gọi mình dậy cả"

Osana sau khi đánh răng rửa mặt thì em lại đến chiếc bàn gần góc phòng , ăn miếng bánh mì khô và uống một cốc sữa ấm ..Ít ra nó vẫn ấm . Và sau đó em đứng chờ taxi . Khổ nỗi là hôm nay đen làm sao , không bắt được chuyến nào nên Osana đành vác cái chân đi đến trường . Nếu có ai thắc mắc vì sao em lại bắt taxi mà không có xe riêng á , thì vì em bị khinh chứ sao...

Nhìn thấy hai người chị đằng xa đang đi xe sang , em cũng ao ước được ngồi ở đó lắm chứ . Vẫn tiếp tục đi bộ đến trường

"Onee-san..em nhớ chị"

Hồi trước khi ở cùng mẹ , em đã quên một người chị , chị ấy nói chị tên Stella ..nhưng chị ấy cũng đi rồi , "chị đã bỏ đi một vài thứ không cần thiết trong ơ thể mình" ha..em không ngây thơ đến vậy đâu? Chị ấy bán nội tạng của mình để trả nợ.. sau đó là lần cuối em gặp chị .

.

.

.
Về hai người chị

Người chị thứ nhất tên là Aron Lio , người thứ hai tên Carmen Lio . Hai người đều sở hữu mái tóc màu đen giống bố , nhưng tóc Carmen lại ngắn hơn Aron một chút .

.

.

Tại sao em luôn lâm vào hoàn cảnh xấu thế này? Nghiệp à ?

Hiện giờ em đang bị ba người vây quanh , họ chửi và đánh em . Hai người kia thấy vậy mà cứ ngơ đi , không sao , em quen rồi . Vả lại né càng mệt nên em để im cho bọn họ thích làm gì thì làm

Chỉ một lúc là xong , Osana đi chỉnh lại quần áo và đi vào lớp học . Thật sự học rất vui , nó giúp em thoát khỏi rắc rối vì vậy Osana luôn đâm đầu vào học , nhưng cái gì cũng có giới hạn cả

Buổi chiều đã tới rồi .

Em lại tiếp tục bị đánh , giờ này chắc các chị đang sắp đi tới rồi..Lilith đột nhiên lấy cây kéo và chửi em . Osana mở to mắt nghe những lời ấy :

_ Để xem mày có giống thứ ả điếm như mẹ mày không?!?!_ Nói rồi Lilith lấy cây kéo cắt từng lọn tóc của em , Osana bị không chế giữa hai người mà không khỏi gào lên , chưa bao giờ em tuyệt vọng như lúc này ..

_ KHÔNG!!! _Không..tại sao chứ? Tại sao..mái tóc ấy onee-san đã rất quý nó mà? Tại sao? Em đã làm gì sai?

Ánh mắt dần trở lên vô hồn .

_Oh , Hahaha- ôi trời , Osana đây sao~? _ Aron cầm điện thoại chụp em , còn Carmen cười cợt nhìn ..

_ K-không , hức , em không làm gì sai cả !! _ Sau ngần ấy năm..giọt lệ tuôn trào , em khóc thật to rồi chạy đi ..Onee-san , chị sẽ không giận em chứ?

_Ê này..nó vừa khóc à?

_Ừ , hình như đùa hơi lố rồi .


Em khóc thầm ở công viên gần đó

"Onee..em mệt quá..nhưng em muốn sống"

Sau đó thì chẳng còn ai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô bé ngày nào..


Ở nhà

Em đi vào nhà và cởi giày

_Kính chào ngài Lio._ Em chẳng muốn gọi người này là cha nữa rồi , ông ấy nhìn em thoáng ngạc nhiên nhưng cũng thôi

Đến bữa ăn ai cũng cảm thấy thiếu thiếu , bình thường em sẽ xin ăn cùng nhưng bị từ chối suốt . Nhưng giờ em phải học cách làm quen thôi..nhưng kết quả chẳng ai mang đồ ăn lên cả

Sau khi tắm xong , Osana quấn chiếc khắn tắm và đến tủ lạnh lấy một đĩa cơm nguội và hộp sữa Milo ra . Ngon thật đấy ..đây là bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ đối với em .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro