Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2_đứa trẻ hiểu truyện...

Gió đung đưa vài chiếc lá, hàng mi chớp chớp, ánh mắt người con gái nọ khẽ nhìn cậu trai, hơi ấm trong miệng bật ra không khí se lạnh:
"S-sanzu.... chào cậu"-nói rồi cô cúi gằm mặt, chạy đi về bỏ lại cậu trai ấy với vài câu lẩm bẩm mắng mỏ con nhóc hậu đậu ấy.

Vài bước chân lon ton , nhịp thở không đều vì chạy vội vã, cô thề là cái ánh mắt đó sẽ cắt mảnh hồn của con người ta ra thành nhiều phần mất nhưng có lẽ chút gì trong cô thấy quý mến cậu vì đã cứu mình trong lúc hoạn nạn chỉ là cậu ta có chút kiệm lời còn rất dễ khó chịu làm cô có chút sợ hãi....
------------------------------------------------------------
Cô thích mùa đông lắm, ừ thì nó sẽ lạnh , sẽ buốt giá lắm nhưng trên nền đất sẽ phủ đầy tuyết, lúc đó thì cô có thể tìm thấy một người bạn cũng mang màu trắng khác. Lạo xạo chút gió đưa ngang tầm mắt, lạnh lẽo ghê, cô đỏ ửng mũi, nhiệt độ đang giảm dần, sắp về mùa đông rồi. Hơi thở nhẹ của người thiếu nữ cũng có thể tạo ra làn khói nhỏ bé trong không khí, bước chân không đều,nhanh chóng đang đi về nhà sau khi mua đồ ăn,mang theo tiếng than thở nhỏ bé:
"Không biết ngày mai cậu ta có đến trường không?.."-ừ, bạn cùng bàn của y/n là chúa nghỉ học, cậu ta chẳng cần nhiều lí do, cứ thích là nghỉ thôi, à bạn học Sanzu gì đó còn là đứa có thể ngồi với nhau cả ngày không mở miệng câu nào, đôi lúc muốn bắt chuyện sẽ lại bị cậu bạn nói là thứ phiền phức , thế là cô sẽ cứng họng rồi ngồi im re. Sau khi đi học về cô đi mua chút đồ ăn tối , mở cửa nhà ra, cô sững người.... cái gì thế kia, đó là lần đầu cô thấy bố mình say rượu,bên cạnh là một ả nào đó, ả ta nũng nịu, muốn chơi trò tình ái. Cô theo bản năng thực sự muốn đuổi ả ta đi, chạy tới chỗ bố , cô định hất tay cô ả ra nhưng lại bị bố tát thẳng vào mặt. Ah... Đau đớn lắm.... Hình như bố cô say lắm rồi, kéo cánh tay yếu ớt của y/n lên ông đánh cô thật mạnh, trong kí ức của đứa con gái nhỏ là những cái tát, ừ thì thôi đi, mấy lần trước cô chỉ bị tát thôi, nhưng giờ là bạo hành mất rồi.... người ta nói bố cô đang từng là người rất dịu dàng với mẹ cô, nhưng đứng trước cái chết của người phụ nữ mình yêu ông như điên dại.... ừ, người ta cũng nói cô là đứa trẻ hiểu truyện...

"Nó hiểu truyện đến đau lòng vì nó biết bố nó chắc chỉ là mất chút kiên nhẫn.... những đứa hiểu chuyện như nó không muốn làm tổn thương người khác nên mới chịu thiệt thòi về mình .... nhưng nó đâu có biết người không muốn mình khổ là người thương mình, bố nó chẳng còn thương lấy đứa con gái gầy guộc đó nữa rồi ....in trong tiềm thức nó chỉ là những cái tát, tiếng mắng chửi, chút hơi men của rượu trong lời bố , cũng có tiếng can ngăn của người hàng xóm để nó không bị đánh đau ..."
Nhưng giờ nhìn cô mà xem,đau .... là những những gì cô cảm nhận được, à cũng có chút hối hận vì đã chen vào ả đàn bà đó. Cô ả nhìn y/n bị đánh rồi cười cợt hả hê, ả kéo bố cô thì thầm vài lời mật ngọt muốn kéo bố cô tới nhà nghỉ, bố ném cho cô ánh mắt khinh khỉnh, xoay gót rời đi.

Căn nhà lạnh lẽo ấy giờ chỉ còn người con gái co ro trên nền đất,nhìn mình trong gương cô thấy thật thảm...tự trách mình ngu muội muốn,làm nhiều chuyện nhưng cũng chẳng đủ sức, tự trách mình không thể mạnh mẽ hơn một chút để có thể tự bảo vệ mình...
cô chỉ như con chim sẻ gãy cánh đang quằn quại muốn bay thêm nữa....
------------------------------------------------------------
(Tự nhiên muốn xưng nữ9 (y/n) là em nên xin phép mn nha 👐🏻)
Em nhớ hôm qua trời mưa lớn, từng hạt cứ nặng trĩu ôm lấy đất, tiếng lộp bộp bên ngoài cửa sổ át đi tiếng thút thít nhỏ dưới tấm chăn _ em sợ mấy ngày mưa lớn nó có sét, có sấm, có cả tiếng mắng của bố. Mấy ngày mưa lớn bố em sẽ luôn mang tâm trạng thất thường vì bố nhớ mẹ em.... Em được kể cái hôm mẹ trở dạ , khó khăn lắm mới sinh em cũng là hôm mưa lớn, tiếng la hét thất thanh của bố khi nhìn thấy người mẹ em đang dần hấp hối trên bàn mổ... Con người là sinh vật rất dễ tổn thương bởi cảm xúc,em cũng thế ...
Em chính là đứa trẻ không được đối xử dịu dàng cho lắm,em phải gánh vác nhiều thứ trên cái vai nhỏ nhắn đến mệt nhừ ,em chẳng biết mặt mẹ , chẳng có người cha dịu dàng, đôi khi em còn chẳng thể tự yêu lấy bản thân mình...
Hôm nay trời vẫn mưa nhưng nó không to tát đến độ làm con người ta nhớ mấy kí ức đau thương, chỉ có chút rả rích,rả rích... Em chỉ là có bão trong lòng nhưng chẳng biết nói cho ai....
Cứ gỡ hôm nay cậu ta sẽ chẳng tới lớp, nhưng bước vào lớp học em thấy Sanzu đang nằm gục xuống bàn. Nếu là bình thường có lẽ sẽ bắt chuyện với hắn cơ nhưng sau trận đánh tới tím bầm hôm qua y/n chẳng còn sức nữa. Thấy em im lìm, hôm nay còn đeo khẩu trang trắng, Sanzu cứ thấy lạ.
"Bình thường con nhóc đó sẽ hoạt ngôn lắm mà"-hắn nghĩ bụng. Ánh mắt hắn bất giác nhìn về phía cánh tay em, mấy vết bầm thoáng qua dưới áo sơ mi làm hắn ta hơi khựng lại .
"Nhóc.... mày bị ai đánh à?"-dù có là thằng du côn nhưng ngồi với em , một đứa cực kì thích nói chuyện, làm thân cả tháng làm hắn thấy quen với sự nhức đầu đó rồi _ hắn thấy em rất giống Mikey, chà cả hai đều là những đứa thích nói chuyện, hoạt ngôn đến phát phiền,thích ăn kẹo, thích mấy cái ngọt ngào , và cũng rất kiên quyết nữa. Thấy em im ắng như thế làm hắn chẳng quen mà buột miệng hỏi .
Giật mình trước câu hỏi thẳng thừng đó, niết chặt gấu áo ,em đang cố che đi mấy vết thương:
"K-không có gì đâu, đừng nhìn..."
"Mày đang nói lắp đấy con nhóc kia"-hắn đưa mắt nhìn em, còn em sợ lắm, ấp úng vài lí do để giấu nhẹm đi, nhưng nhìn ánh mắt em xem... Ánh mắt ấy là sự lo lắng, sợ hãi, chút bối rối khi bị phát hiện thứ mình cố che đậy.
"Bị đánh đến vậy mà còn không khóc luôn sao?"
Em khựng lại với câu nói ấy, không kìm được mà làn sương cứ lan rộng trên đôi mắt ấy , giọt lệ trào ra, tiếng thút thít nhỏ ghẹn ứ sau lớp khẩu trang...
"Tớ đã rất đau..... tớ.... được dạy rằng.... mình phải hiểu chuyện.... tớ.... không biết nữa .... Họ chỉ đến và nói những đứa hư đốn sẽ bị ăn đòn... hức..."

Trong lớp học ấy là sự năng động của mấy đứa trẻ mới lớn, nhưng có mấy ai mảy may để ý hai hai bóng hình nơi cuối lớp... Ở đó chỉ có tiếng thút thít nức nở của đứa con gái mới đã chịu nhiều thiệt thòi ở đời... có cả tiếng thở dài của người chàng thiếu niên cũng mang nhiều tổn thương trong tim.... Họ rất yếu đuối nhưng vẫn gắng gượng sống với đời, với những lần bị đối xử chẳng mấy dịu dàng ....

------------------------------------------------------------
Yêu tất cả những bạn ủng hộ truyện của mình, cảm ơn nhìu 🤗🤗😍😍😍🥰💞💞😭💗😻(⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: